Mọi người lần lượt nhìn quanh, nhưng không một ai có thể tìm được người có địa vị cao hơn thiếu tướng Kỳ Lân ở đây.
Nhà họ Tiêu cảm thấy rất khó hiểu, tò mò không biết thân phận của người đó rốt cuộc là thê nào.
“Xin phép hỏi thiếu tướng Kỳ Lân, người mà anh nhắc tới là ai vậy?” Tiêu Quốc Phổ e ngại hỏi.
Kỳ Lân chỉ cười rồi trả lời: “Anh ấy chính là người đã chỉ dạy tôi, là thầy giáo của tôi.”
“Thầy giáo ư?”
“Người chỉ dạy thiếu tướng Kỳ Lân?”
Những tiếng bàn tán lập tức vang lên.
Không khí xung quanh dường như vừa có một luồng khí lạnh tràn quá, phút chốc trở nên nặng nè.
Thầy của thiếu tướng Kỳ Lân? Đối với tất cả mọi người, lời nói này như đang hàm ý nhắc tới tướng quân Côn Luân.
Hồi đó, Diệp Quân Lâm thực sự đã chỉ dạy Kỳ Lân không ít kỹ năng. Kỳ Lân một lòng coi anh là chỉ huy, cũng coi anh là người thầy vĩ đại của mình.
Những người khác đương nhiên không hiểu được mối quan hệ sâu sắc đó.
“Thầy của tướng Kỳ Lân cũng ở đây sao? Tại sao chúng ta không biết?”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK này nhé!
Tiêu Quốc Phổ, Tiêu Nhược Nguyên cùng những người có mặt ở đây đều cảm thấy e ngại, nhanh chóng toát mò hôi lạnh.
Một nhân vật quan trọng như thế tới tham dự sự kiện, vậy mà chính nhà họ Tiêu còn không biết tới sự xuất hiện của người ấy. Điều này càng nghĩ tới càng cảm thấy đáng sợ.
Nếu thiếu tướng Kỳ Lân trách tội, làm sao họ có thể gánh nỗi.
Tiêu Quốc Phổ liền thoáng run rầy, sợ hãi hỏi: “Xin phép thiếu tướng Kỳ Lân cho chúng tôi biết thầy của anh là ai. Nhà họ Tiêu chúng tôi nhất định phải tới chào hỏi cho phải phép.”
Kỳ Lân nghe vậy chỉ cười nhạt rồi xua tay: “Không cần đâu, tôi tự mình tới chào ngài ấy là được rồi.”
Ngay khi Kỳ Lân cất bước, tất cả những người có địa vị trong nhà họ Tiêu đều đi theo anh. Thậm chí cả Thầm Hiếu Huy và Vương Dã cùng vài người khác cũng lập tức theo sát phía sau.
Hàng ngàn người đổ dồn sự chú ý vào nhóm người Kỳ Lân.
Mọi người đều đang rất hiếu kỳ, không khỏi đoán xem ai là người được thiếu tướng Kỳ Lân tôn làm thầy.
Khi Kỳ Lân bước qua cửa, anh nhanh chóng vượt qua hàng ghế trước, rồi đi thẳng ra phía sau. Điều này chứng tỏ nhân vật đó không ngồi ở hàng ghé đầu.
Mọi người ở những hàng ghé giữa và hàng ghế sau bắt đầu kích động, đưa mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Lâm Mị và Chung Đào, vẻ mặt đều rất căng thẳng.
Lâm Mị tự hỏi: “Người đó sẽ là ai chứ?”
Chung Đào lắc đầu: “Tôi e rằng những nhân vật lớn như thé, có lẽ đang trốn trong góc khuất nào đó.”
Ngay sau đó, Kỳ Lân cùng đám người đi theo anh lập tức lướt qua vị trí của họ. Việc này khiến Lâm Mị và Chung Đào có chút thất vọng.
Lúc này, bắt cứ ai đều muốn người bí ẳn đó ngồi cùng hàng với mình.
Lâm Mị và Chung Đào liền đứng dậy, quay đầu nhìn lại phía sau. Cũng giếng như những người khác, họ nóng lòng muốn biết thân phận của người đó.
Cả khán phòng đều trở nên bồn chồn.
Duy chỉ có Diệp Quân Lâm, vẫn vững như ngồi trên núi Thái Sơn, thậm chí còn không hề động đậy.
Thấy vậy, Tiêu Thắm liền nói đùa: “Anh rễ, không lẽ người đó là anh sao?”
Diệp Quân Lâm cười nhẹ đáp: “Chà, em đoán ra rồi u?”
Nhưng đương nhiên Tiêu Thắm chỉ cho rằng Diệp Quân Lâm đang hưởng ứng trò đùa của mình.
Ngay sau đó, nhóm người Kỳ Lân đã vượt qua những hàng ghế giữa, tiền về những hàng ghé sau cùng của khán phòng.
Lúc này, người ở hàng ghế sau đã không còn giữ bình tĩnh được nữa, tất cả đều đồng loạt đứng dậy. Mọi người trong nhà họ Tiêu càng thêm căng thẳng. Họ lại sắp xếp cho thầy của thiếu tướng Kỳ Lân ngồi ở hàng ghé sau, quả là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Danh tiếng của nhà họ Tiêu không khéo sẽ vì chuyện này mà bị hủy hoại mắt.
Nhưng những bước đi của Kỳ Lân rất nhanh đã tới vị trí cuối cùng.
Tiêu Quốc Phổ đưa mắt nhìn quanh, ông không thể nhận ra một ai trong số những gương mặt xa lạ này, ngoại trừ cháu gái Tiêu Thắm của ông cùng tên Diệp Quân Lâm mà ông chỉ muốn giết càng sớm càng tốt.
Ông không biết một ai khác. Đương nhiên Tiêu Nhược Nguyên và Tiêu Nhược Phong cũng hoàn toàn tương tự.
Hàng ghế phía sau này, vốn là những người bắt đắc dĩ họ phải mới tới. Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Căn bản, đây đều là những nhân vật không đáng phải để mắt tới.
Nhưng thầy của thiếu tướng Kỳ Lân lại nằm trong nhóm người này. Thật là một sự bất ngờ đáng sợ.
Mọi người đều không khỏi thở mạnh, vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Câu trả lời đã ở rất gần. Ngay cả tim của Tiêu Thám cũng đập mạnh hon, bởi vì thiếu tướng Kỳ Lân đang ngày một tiến đến gần chỗ của cô.
Đột nhiên, Kỳ Lân bất ngờ dừng lại. Mọi người cũng lập tức dừng lại.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Kỳ Lân đã dừng ngay chỗ Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm đang ngài.
Tiêu Thắm cảm thấy dường như mình đã gặp may rồi. Nhân vật bí ẩn này thực sự đang ngồi cùng hàng ghế với cô.
Nghĩ tới đây, cô không thể không đưa mắt sang nhìn Diệp Quân Lâm một cách chăm chú.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 135: Người thầy
Chương 135: Người thầy