Chẳng lẽ thật sự là anh rễ sao?
Mới vừa rồi cô còn cho là nói đùa!
Chung Đào cùng Lâm Mị bọn họ thấy một hàng xếp trước mặt Diệp Quân Lâm này, thầm nói một tiếng: “Không trùng hợp vậy chứ?”
Trên người Kỳ Lân tản ra một loại áp lực vô hình. Nhóm người đứng ở phía đầu hàng bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Những người khác cũng theo đó, nói đuôi nhau đi.
Bởi vì họ đều biết, họ không phải là ân sư Kỳ Lân, tất nhiên phải rời khỏi.
Mấy chục người ở hàng nọ rất nhanh rời đi hết từ hai bên, đứng đầy ở trong li đi.
Duy nhất còn lại chỉ có Diệp Quân Lâm cùng Tiêu Thắm.
Diệp Quân Lâm ngồi ở chỗ đó, vững như thái sơn.
Tiêu Thắm đứng, nhìn quanh trái phải, đi cũng không được, ngồi xuống cũng không xong, trong lúc nhát thời tay chân luống cuống.
Cô muốn đi, nhưng thấy Diệp Quân Lâm ngồi, cho nên không biết làm thế nào.
Trời ơil Thật sự là anh rễ sao?
Thoáng chốc, hơn ngàn cặp mắt trong sân đồng loạt nhìn lại.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK này nhé!
Diệp Quân Lâm cùng Tiêu Thắm là tâm điểm duy nhất trong sân!!!
Tiêu Thắm khẩn trương cực kỳ, cô có chút không thở được.
Giờ khắc này, tựa như thời gian ngừng lại, không gian ngưng kết.
Tất cả mọi người đầu mắt đi ý thức, đầu óc trống rỗng.
Tiêu Thám hai hàm răng run đánh vào nhau cầm cập, hai chân cũng phát run, rất muốn hỏi Diệp Quân Lâm một câu, nhưng không có lực để mở miệng hỏi.
Người đàn ông này quá thần bí!
“Bịch bịch bịch…”
Đột nhiên bước chân của Kỳ Lân di động, chân đi giày da, thong thả mà tới. Tiếng bước chân phát ra như búa tảng đập vào đầu.
Thanh âm này cũng kéo mọi người từ đang thất thần trở về thực tế.
Thấy hàng này chỉ có Diệp Quân Lâm cùng Tiêu Thắm.
Mọi người trong tiềm thức đã biết hết thảy.
Tiêu Thắm là phụ nữ, không thể nào là ân sư của Kỳ Lân!
Chỉ có Diệp Quân Lâm thôi! . Đọc truyện tại _ ТгumTruу en.V n _
Anh mới là ân sư của Kỳ Lân!
Đám người Tiêu Quốc Phổ theo sau lưng Kỳ Lân nhất thời đờ đẫn cả người, giống như không phản ứng kịp.
Người nào người nấy giếng như cái xác biết đi, ngây ngốc đứng ở đây.
Không phản ứng kịp.
Căn bản không phản ứng kịp.
Bởi vì kết quả chuyện này vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đó là người mà bọn họ không muốn hắn trở thành Kỳ Lân ân sư nhất!
Chung Đào cùng Lâm Mị, còn có Vương Học Long, ánh mắt của mấy người này luôn dõi theo bước đi của Kỳ Lân.
Khi nhìn đến chỗ chỉ có duy nhất một mình Diệp Quân Lâm ngồi. Ai nấy đầu óc tê dại, máu không lưu thông được, giống như là muốn nỗ tung vậy.
Anh là Kỳ Lân ân sư?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Diệp Quân Lâm đã suy bại, trở thành phế nhân, làm sao có thể là ân sư của Kỳ Lân tướng quân được chứ?
Cho dù là sáu năm trước, anh ngay cả tư cách kết giao với Kỳ Lân cũng không có.
Ngồi tù sáu năm, sao lại trở thành nhân vật sừng sỏ trong quân đội rồi?
Những người biết Diệp Quân Lâm đều có suy nghĩ giống nhau.
Nhất là nhà họ Tiêu, nếu chuyện này mà là thật, vậy thì đây sẽ là đại nạn diệt tộ!
c Rõ ràng khoảng cách đoạn này rất ngắn, nhưng đối với mọi người mà nói, thoáng như thế kỷ.
Rốt cuộc, Kỳ Lân tướng quân đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm.
Tiêu Thắm đứng tiếp xúc với Kỳ Lân ở khoảng cách gần, thiếu chút nữa bị sợ ngất đi.
Chỉ thấy ánh mắt Kỳ Lân sùng bái nhìn Diệp Quân Lâm, chào theo kiểu nhà binh, cất cao giọng nói: “Tướng quân, chiến khu Tây Bắc Kỳ Lân báo cáo!”
Khi Kỳ Lân nói xong câu này, giống như mấy tấn thuốc nổ nỗ đùng một cái!
Tất cả mọi người thể xác lẫn linh hồn đều bị nổ tan tành!“Tướng quân” trong miệng Kỳ Lân này, chỉ có thể là một người — Côn Luân tướng quân chí cao vô thượng!
Côn Luân tướng quân tới tham gia khánh điền kỉ niệm 40 năm của nhà họ Tiêu?
Hiện trường yên ắng tĩnh lặng. Không có bát kỳ thanh âm nào.
Nhưng tim ai nấy đều liên tiếp đập phập phồng dồn dịp như nhịp trống!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 136: Là anh rể
Chương 136: Là anh rể