Sau khi im lặng trong một khoảng thời gian ngắn, giọng nói của ông Tần mới tiếp tục vang lên.
“Vĩnh Du, mặc dù bây giờ cậu đã trở thành chiến thần của nước R, cũng có tư cách đấy, nhưng mà…thành tích của cậu vẫn chưa đủ để mời người trong Lương Nhân cốc ra mặt bảo vệ cho người nhà của cậu đâu.”
Dường như Sở Vĩnh Du cũng biết điều ấy, anh bèn nói.
“Tôi hiểu, ông Tần, có nhiệm vụ gì thì đều có thể giao lại cho tôi, đợi đến khi đạt đủ thành tích, tôi sẽ xông vào Lương Nhân cốc, hơn nữa, tốt nhất thời gian nên ngắn thôi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Hiện nay, năm cao thủ tuyệt thế, Long thần hộ quốc, chuyên bảo vệ người ở giai cấp cao của quốc gia đều thuộc Lương Nhân cốc cả, thế thì đấy là Thánh Địa mà cũng là Cấm Địa, có thể nói rằng đây là căn cứ bồi dưỡng từng thế hệ Long thần hộ quốc.
Bởi vậy Sở Vĩnh Du cần, bắt buộc phải mời ít nhất là bốn cao thủ tuyệt thế trong Lương Nhân cốc đến bảo vệ người nhà của anh để giải quyết nỗi lo mai sau, vì sự xuất hiện của Tôn Đế mà gia tộc Quang Thứ không còn đáng tin tưởng nữa.
Với lại anh có dự cảm rằng có một chuyện gì lớn lắm sắp sửa xảy ra.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Kim ở Kim thành, trong tòa nhà Tứ Hợp Viện ở Vân Kinh.
Ông cụ nhà họ Kim ngồi trên ghế thái sư, gia chủ nhà họ Kim hoặc là con cháu dòng chính có đầy đủ tư cách đứng hai bên.
Kim Khôn run run rẩy rẩy quỳ bên dưới, khóe mắt tức giận nhìn em trai Kim Minh đang đứng bên cạnh của mình, ánh mắt trông như thể muốn giết người vậy.
“Khoan hẵng nhắc đến Sở Vĩnh Du, Kim Khôn, ông hỏi cháu, dù gì Kim Đào cũng là chú của cháu, cháu đối xử với Kim Đào như thế có cảm thấy đúng đắn không?”
Kim Khôn nhìn ông cụ, ánh mắt đong đầy vẻ hoảng sợ, làm rầm rộ như thế, chắc chắn hôm nay không thể cho qua một cách dễ dàng được.
“Ông nội, cháu biết sai rồi!
“Hừ!”
Đột nhiên ông cụ đập tay ghế rồi đứng dậy, Kim Khôn sợ đến nỗi ngồi bệch xuống đất.
“Mới tí tuổi đầu mà đã bắt đầu mơ mộng đến việc tranh giành gia sản, ông những tưởng Kim Minh tính tình ngang bướng, nhưng ra nước ngoài du học vài năm, sau khi trở về khôn ngoan hơn nhiều rồi, còn cháu đấy!”
Nói đến đây, ông cụ hít sâu một hơi.
“Kể từ ngày hôm nay, cháu phải giao ra hết tất cả những thứ mình phụ trách ngày trước, bây giờ, tất cả mọi người đều phải theo tôi đi xin lỗi Kim Đào, thật không ngờ Kim Đào lại thân thiết với Sở Vĩnh Du đến vậy, nói đi nói lại, ông nội già rồi nhớ đến tình thân, cuối cùng vẫn phải bám lấy cành cao là Kim Đào đây.”
Không một ai phản đối ý kiến của ông cụ, người nào người nấy cũng biết thực lực của Sở Vĩnh Du, làm như vậy chẳng có gì là sai cả.
Chỉ có mỗi mình Kim Khôn xám nghoét cả mặt mày, hoàn toàn đờ đẫn, anh ta biết mình đã bị cho ra rìa rồi.
Còn Kim Minh lại cười lạnh, từ hồi trở về nước sau vài năm xuất ngoại, lúc nào anh ta cũng bị anh trai mình kiềm chế, không ngẩng cao đầu nổi, rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội đâm Kim Khôn một nhát trí mạng.
Con cháu nhà giàu có ai không muốn có địa vị trong tương lai kia chứ, nhưng Kim Minh biết, anh ta không tranh giành nổi anh trai của mình, thế mà cũng chẳng ngờ lại có cơ hội tốt trời ban như thế.
Lúc Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên về nhà sau khi ăn cơm ở Thiên Hỉ Các bèn nhìn thấy Hà Tiểu Mông, cô Đồng Nguyệt Lâm và dượng Hà Trung ngồi trong phòng khách, ba vợ và mẹ vợ đang tiếp khách, Hữu Hữu xem hoạt hình đến là nhập tâm, thấy bọn họ về cũng chẳng buồn phản ứng.
“Chị, anh rể.”
Hai người bước vào nhà, Hà Tiểu Mông vội vàng đứng dậy, vợ chồng Đồng Nguyệt Lâm cũng thế, mặc dù Sở Vĩnh Du là con cháu trong nhà nhưng tình thế bây giờ lại khác trước đây rất nhiều.
“Cô với chú ngồi đi.”
Đồng Ý Yên cất tiếng chào hỏi, Sở Vĩnh Du vừa cười vừa nói.
“Sao thế? Ông cụ Thượng Quan hối cậu cưới Yến Nhi hả?”
Nghe thấy thế, Hà Tiểu Mông hết sức ngạc nhiên.
“Anh rể, sao anh biết?”
Có thể không biết sao? Bây giờ Sở Vĩnh Du đã trở thành chiến thần của nước R, dựa vào sức lực của một mình mình phá lật đổ gia tộc có tiếng có tăm trong nước R như nhà họ Bạch, ông cụ Thượng Quan không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu đạo lý này được kia chứ.
Có thể nói rằng, bắt được quan hệ với Sở Vĩnh Du, Hà Tiểu Mông muốn tìm cái gì mà lại tìm không được, bây giờ ông cụ Thượng Quan hối cưới cũng là lẽ thường tình.
“Ha ha, anh nói đi, anh nghĩ sao?”
Hà Tiểu Mông hơi ngại ngùng, cậu ta gãi gãi đầu.
“Anh rể, em yêu Yến Nhi, nếu như có thể thì chỉ mong được cưới cô ấy càng sớm càng tốt.”
Sở Vĩnh Du gật gật đầu rồi nói.
“Được rồi, thế thì cậu về thương lượng với cô chú đi, xong rồi báo với tôi một tiếng là được rôi.”
Thấy Sở Vĩnh Du không ngăn cản, Hà Tiểu Mông thở phào một hơi, nếu như anh rể có ý kiến thì hoàn toàn biến thành vấn đề khác rồi.
“Cảm ơn anh rể.”
Sau khi gia đình Hà Tiểu Mông ra về, đột nhiên Tư Phu cảm thán.
“Ôi chao, Tiểu Mông sắp sửa kết hôn rồi, không biết Hiểu Tiêm và Tân Tằng tính làm sao.”
Đồng Ý Yên mỉm cười.
“Mẹ ơi! Mẹ đừng lo lắng quá. Người ta còn trẻ chán, nhất là bây giờ Hiểu Tiêm đang lấy sự nghiệp làm trọng, mẹ sốt ruột cái gì chứ.”
Đồng Thế Tân cũng nói.
“Đúng thế, con cháu tự có phúc của con cháu, đừng quan tâm làm chi.”
Vào lúc này, điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, anh nhìn thoáng qua rồi nói với Đồng Ý Yên.
“Bà xã, Thư Di rủ đi ăn đồ nướng, em đi không?”
“Em không đi đâu, anh đi đi, phải rồi, ngày mai nhà trẻ Thiên Thiên chọn số, anh đừng quên đó.”
Cô không nói thì Sở Vĩnh Du quên thật, nhờ vụ việc của Lý Tư mà chuyện chọn trường đã được an bài từ trước rồi, anh cũng không để ý đến chuyện này lắm. ngôn tình hài
“Ừ, anh biết rồi.”
Trùng hợp ở chỗ nơi Ngu Thư Di rủ đi ăn đồ nước lại là nhà hàng Kim Đào thường đến.
Còn trùng hợp hơn nữa là Sở Vĩnh Du nhìn thấy Kim Đào đang ngồi uống rượu một mình.
Ngu Thư Di còn chưa đến, Sở Vĩnh Du cũng vào trong ngồi, anh ta cũng chỉ nhìn thoáng qua Sở Vĩnh Du rồi gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một cái ly rót rượu cho anh.
Sau khi uống cạn, Kim Đào cười giễu.
“Vĩnh Du, có phải cảm thấy tôi hèn nhát lắm không?”
Sở Vĩnh Du lắc lắc đầu.
“Không, đấy chỉ là sự lựa chọn của cậu mà thôi.”
“Đúng thế, sự lựa chọn, ông hai đối xử với tôi rất tốt, tôi không muốn phụ lòng ông ấy, dù nhà họ Kim nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào với gia sản này, vốn dĩ cảm thấy không có gì cả, nhưng bây giờ mới nhận ra mình mệt rồi, định chuyển sang một thành phố khác sinh sống.”
Nhìn vẻ mặt của Kim Đào, Sở Vĩnh Du đoán ra được điều gì.
“Cậu còn lo lắng thằng con trai của Vương Quả đến tìm mình hả? Rồi liên lụy đến gia tộc?”
Kim Đào gật gật đầu rồi thở dài.
“Đúng thế, bởi vậy tôi mới nhờ cậu giúp, có thể giúp tôi tìm nơi nào đó không khó bị phát hiện ra không.”
Sở Vĩnh Du đang định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Muốn đi à? Thế chẳng phải ba của tao chết uổng mạng rồi sao.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 491: Đã đến
Chương 491: Đã đến