Người xuất hiện một cách đột ngột ấy là thanh niên trẻ trung tầm hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen, để đầu đinh, mặc sơ mi trắng, quần jeans, nhưng lại chẳng có khí chất đặc biệt gì cả, trông anh ta có vể rất bình thường, thuộc dạng người chìm nghỉm giữa đám đông chẳng có ai buồn nhìn lần hai.
Sau khi nói dứt lời, thanh niên ấy ngồi xuống một cách tự nhiên rồi nhìn Kim Đào.
“Cậu là con trai của Vương Quả à?”
Nghe Kim Đào hỏi, thanh niên ấy gật đầu.
“Tao tên Vương Minh Minh, là con trai của Vương Quả, mày còn di ngôn gì không? Sư phụ dạy tao trước lúc giết người, tốt nhất phải để người ta để lại di ngôn, làm thế mới có chút nhân tính.”
Sở Vĩnh Du thấy hơi bất lực, vầy là nhân tính hả? Giống như trêu đùa thì có.
“Gây ra tai họa không thể làm liên lụy đến người nhà, tìm tôi trả thù cho ba cậu cũng được, nhưng cậu ta…”
“Đây là di ngôn của mày à? Ờ, vậy mày lên đường được rồi đó.”
Sau khi nói dứt lời, tay phải của Vương Minh Minh siết lại thành nắm đấm, tấn công cổ họng Kim Đào với tốc độ rất nhanh, với thực lực của cao thủ tam phẩm như Kim Đào, anh ta ắt sẽ không đỡ nổi.
Bốp!
Có tiếng động vang lên, cú đấm của Vương Minh Minh lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy một chiếc đũa tiếp xúc với năm ngón tay của mình, mà người cầm chiếc đũa ấy lại là Sở Vĩnh Du.
“Ồ? Không nhận ra bạn của mày lại là cao thủ đấy.”
Ánh mắt Vương Minh Minh thoáng có vẻ ngạc nhiên, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du rồi mỉm cười.
“Mày chắc rằng mày muốn lo chuyện bao đồng chứ?”
“Không phải là lo chuyện bao đồng, Kim Đào là bạn của tôi, ba của cậu hành xử quá quắt, đòi giết cả nhà anh ấy, cậu cho như thế là đúng à?”
Tay phải của Vương Minh Minh bắt đầu dùng sức, nhưng rồi anh ta chợt nhận ra, rõ ràng chỉ là đôi đũa bình thường như dường như lại cứng như sắt thép khi nằm trong lòng tay của Sở Vĩnh Du, không hề nhúc nhích một chút nào cả, trong phút chốc, Vương Minh Minh thầm đánh giá thực lực của Sở Vĩnh Du cao hơn một chút.
“Không liên quan gì đến tao cả, tao chỉ biết rằng ba của tao bị Kim Đào hại chết, thế đã đủ rồi, tao thừa nhận tao không phải là đối thủ của mày, nhưng sư phụ của tao thì khác, mày cũng không phải là đối thủ của ông ấy đâu, đây là cơ hội cuối cùng dành cho mày, nếu như mày không biết nắm bắt thì tao sẽ giết cả nhà mày.”
Ban nãy vừa nói sẽ không liên lụy đến cả nhà nhưng bây giờ mở miệng ra là đòi giết cả nhà, đúng là ba nào con nấy.
“Vĩnh Du, tôi…”
Kim Đào ngập ngừng, cuối cùng cũng lên tiếng, là người thì chẳng ai muốn chết cả, nhất là Kim Đào vẫn còn có con cái, vẫn muốn nhìn con gái của mình trưởng thành, sao lại muốn chết cho được.
Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại ngắt lời anh ta.
“Anh đừng nói nữa, tôi đã nhìn thấy thì không thể nào không nhúng tay vào được.”
Sau khi nói dứt lời, anh chém tay, Vương Minh Minh còn chưa kịp lên tiếng đã gục xuống bàn.
“Sáng ngày mai, anh có thể tiếp tục sống bình yên với nhà anh, không cần phải lo lắng bị ai làm phiền nữa.”
Sau khi nói dứt lời, Sở Vĩnh Du toan đứng đậy, đột nhiên bốn chiếc xe Bentley đến, rồi sau đó người nhà họ Kim bước xuống, đi đến bên cạnh Kim Đào.
Lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du cũng đang ở đây, người nhà họ Kim biến sắc, đến ông cụ cũng như thế, chỉ có thể nói rằng bọn họ đã đánh giá thấp quan hệ giữa Kim Đào và Sở Vĩnh Du rồi.
“Kim Đào, ông đưa Kim Khôn và con cháu dòng chính trong nhà họ Kim đến xin lỗi cháu, ông đã phạt nặng nó rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa đâu.”
Sau khi ông cụ nói dứt lời, Kim Đào chỉ biết đứng cười khổ.
“Ông hai à, ông không cần phải làm như thế, cháu cũng hiểu thanh niên trai tráng tính tình bốc đồng, hai hôm nữa cháu sẽ dẫn vợ con về nhà, thật sự không cần phiền phức như vậy đâu.”
Đông đúc hoành tránh như thế tất nhiên sẽ khiến cho những người ở bên cạnh trố mắt. Đến đồ ngốc cũng biết đấy là bốn chiếc xe Bentley, bọn họ chính là dân nhà giàu trong tỉnh thành này rồi.
“Xin nhường đường.”
Một giọng nói vang lên, Ngu Thư Di dẫn Quan Phấn chen vào trong, cô ta nghênh ngang ngồi bên cạnh Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du, mấy người này tới chào cậu hả?”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, cũng chỉ có Ngu Thư Di dám đùa với anh như thế.
“Ngồi đi.”
Thấy Quan Phấn vẫn còn đang đứng đó, Ngu Thư Di kéo anh ta, ai mà biết Quan Phấn vội vàng chào hỏi một người đàn ông trung niên.
“Chào chú Kim.”
Bây giờ Quan Phấn vừa cảm thấy kinh ngạc nhưng lại cũng cảm thấy đây là lẽ hiển nhiên, dù gì đến nhà họ Ngô cũng nghe theo lệnh Sở Vĩnh Du, nhà họ Kim tỏ thái độ như thế cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Ba của Kim Minh hết sức tò mò, nhà họ Quan giàu thì giàu đấy nhưng còn chưa đến mức là hào môn, nhưng tình thế hiện tại lại…
“Quan Phấn, ngồi xuống đi!”
Sở Vĩnh Du lên tiếng, Quan Phấn nào dám không nghe, anh ta lập tức ngồi xuống ngay.
Mặc dù chỉ là câu nói bình thường nhưng cũng chứng tỏ thái độ của Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di và Quan Phấn sắp sửa đính hôn rồi, anh cũng không ngại góp chút sức lực trong duyên phận giữa hai người bọn họ.
Quả nhiên, nhà họ Kim vừa nhìn đã nhận ra ý đồ của anh ngay, nhất là ba của Kim Minh, xem ra sau khi trở về phải qua lại với nhà họ Quan nhiều một chút mới được, chỉ cần với tới Sở Vĩnh Du thì có là hào môn hay không, có môn đăng hộ đối hay không đều không quan trọng nữa.
Có Sở Vĩnh Du ở đây, ông cụ Kim cũng biết không thể nói gì nhiều, bởi vậy chỉ để lại tấm chi phiếu rồi mau chóng đi về.
“Ba mươi tỷ…”
Nhìn tấm chi phiếu, Kim Đào toan đuổi theo nhưng Sở Vĩnh Du kéo anh ta lại.
“Cho anh thì anh cứ nhận lấy đi, cửa hàng của anh bị đập quá, lại còn bị thương, anh xứng đáng có được nó, huống hồ chi cũng phải nghĩ cho con của mình nữa chứ.”
Nghe thấy câu nói của anh, Kim Đào ngồi xuống thật, anh ta lặng lẽ cất chi phiếu đi.
“Vĩnh Du, chú đó là bạn của cậu hả?”
Ngu Thư Di chợt cất tiếng hỏi, bầu không khí thay đổi trong phút chốc, vẻ mặt Kim Đào có vẻ rất quái lạ, anh ta chìa tay phải ra.
“Chào cô, tôi là Kim Đào.”
“Ngu Thư Di, đây là Quan Phấn, bạn trai của tôi.”
Sau khi bắt tay xong, Ngu Thư Di trố mắt chỉ Vương Minh Minh đang nằm gục trên bàn.
“Mấy người uống bao nhiêu rồi? Sao uống say mèm luôn thế?”
Kim Đào và Sở Vĩnh Du đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì.
Khoảng mười một giờ, Ngu Thư Di đã ngà ngà say, được Quan Phấn dìu đi về.
“Vĩnh Du, tôi…ngại quá.”
Kim Đào thấy Sở Vĩnh Du túm lấy bả vai của Vương Minh Minh trong khi anh ta vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt vặn vẹo vô cùng.
“Yên tâm đi, Sở Vĩnh Du tôi chỉ làm những chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình thôi, chứ bằng không tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ để bản thân mình bị kéo xuống nước đâu.”
Thật ra Sở Vĩnh Du giúp đỡ Kim Đào như thế còn vì một lý do quan trọng khác, đó chính là Trịnh Hạo, nhất là nghĩ đến việc mai chính là ngày xếp lớp mầm non, anh càng cảm thấy có lỗi với Trịnh Hạo hơn nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Sở Vĩnh Du, một người đàn ông bị chém mười mấy nhát dao cũng không đổ một giọt nước mắt như Kim Đào, vào giờ phút này lại rơi lệ.
Anh ta thật sự chỉ muốn sống như người bình thường, có lẽ Sở Vĩnh Du có thể giúp đỡ anh ta được.
Chỉ có điều không biết rằng Sở Vĩnh Du có giải quyết nổi sư phụ của Vương Minh Minh hay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 492: Giết cả nhà mày
Chương 492: Giết cả nhà mày