CHƯƠNG 140: MỘT CUỘC PHẪU THUẬT NGUY HIỂM
Tất cả mọi người như ngừng thở, chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Đứa trẻ cũng chưa tỉnh lại, Ôn Yến hướng Thiên Sơn nói: “Ngươi vịn đứa trẻ ngồi xuống!”
Thiên Sơn còn chưa di chuyển, vị Trương công tử kia liền vội vàng ôm lấy đứa trẻ, dùng ánh mắt sùng bái cùng nóng bỏng nhìn Ôn Yến: “Là thế này đúng không?”
Ôn Yến gật đầu, lấy ra một cái châm to một chút, từ từ đâm vào sau gáy đứa trẻ, cô nói: “Đầu đứa trẻ chảy máu, cần lập tức ép máu chảy ra, để giảm áp lực trong đầu, ngươi đừng buông tay, cứ ôm nó như vậy.”
Trương công tử liên tục gật đầu: “Vâng, vâng!”
Thiên Sơn còn chưa dám giải huyện cho Tư Không đại nhân, nàng biết ông già này không phải bướng bỉnh bình thường, nếu để hắn hành động tự do sợ sẽ đẩy Ôn Yến ra, không cho Ôn Yến cứu đứa trẻ, vậy cũng không dễ xử lý.
Thiếu phu nhân cũng không tiếp tục khóc, nàng tựa trọng ngực nha hoàn, lo lắng nhìn Ôn Yến châm kim, nàng không dám đi qua, sợ sẽ quấy rầy Ôn Yến.
Ôn Yến châm kim đi vào, lúc đầu không có phản ứng gì, cô suy nghĩ một lúc, lại lấy ra một cây châm nhỏ hơi dài, lần này cô đâm rất sâu, sau đó ở các huyệt thái dương đâm một châm, hướng Thiên Sơn nói: “”Ngươi ở huyệt Bách Hội rót chân khí, ép máu chảy ra ngoài.”
Gia Cát Minh nói: “Để ta!” Hắn đứng dậy đi đến bên người Ôn Yến, duỗi hai ngón tay ra, để ở huyệt Bách Hội của đứa trẻ, vận công truyền chân khí vào.
Ôn Yến phối hợp với hắn tiếp tục dùng kim châm đâm vào, lại rút ra, liên tục mấy lần như vậy, trên mặt đứa trẻ lóe lên một tia đau đớn, cuối cùng từ từ mở mắt ra, yếu ớt nhìn Ôn Yến một chút, sau đó nhắm mắt lại. Ôn Yến dùng kim châm châm chích như vậy, kích thích một ít tế bào thần kinh của đứa trẻ, cho nên nó tỉnh lại, nhưng đứa trẻ còn rất yếu ớt, không có sức nói chuyện, ngay cả mở mắt cũng cực kỳ khó khăn.
Trương công tử cẩn thận từng li từng tí hỏi Ôn Yến: “Hiện tại cần phải làm thế nào nó mới có thể tốt hơn?”
Ôn Yến nói khẽ: “Phải giống như vừa rồi, lấy máu trong đầu của đứa trẻ ép ra ngoài, hơn nữa càng nhanh càng tốt.”
Trương công tử nhẹ giọng đối đứa trẻ nói: “Toàn nhi, con cố gắng một chút, cố sức chống đỡ, cha cùng nương đều ở bên cạnh con.”
Con mắt đứa trẻ hơi mở ra, trong mắt có vẻ kinh sợ, ngấn nước mắt nhưng không rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy đều chua xót trong lòng, đứa trẻ mới có mấy tuổi đã gặp phải đau khổ như vậy. Ngày thường hắn cực kỳ lanh lợi, rất được mọi người yêu thương.
Tư Không đại nhân mặc dù bị điểm huyệt, nhưng là hai mắt thì không, sắc mặt ông cực kỳ chấn động, mở môi khẽ run nhẹ, ông im lặng nhìn cháu mình, sau đó nhìn nhìn vào khuôn mặt đang tập trung của Ôn Yến.
Rốt cục, dưới sự chờ mong của mọi người, đầu đứa trẻ bắt đầu chảy máu, Ôn Yến mừng rỡ, hướng Gia Cát Minh nói: “Tiếp tục!”
Gia Cát Minh gật đầu: “Ừm!” Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa vận công, một đường chân khí ấm áp từ từ rót vào trong đầu đứa trẻ.
Tay Ôn Yến nhanh nhẹn rút tất cả cây châm ra, lúc kim châm rời khỏi đầu đứa trẻ, mấy đường máu dài bị Gia Cát Minh dùng nội lực ép ra bắn tung tóe lên trên mặt và trên người Trương công tử.
Không ai nói được lời nào, trong lúc đó, có thể nghe thấy tiếng nức nở đang đè nén của Thiếu phu nhân, nàng rất vất vả mới nhịn được để không xông về phía trước ôm con trai của mình. Nàng dùng ánh mắt cảm kích và kính sợ nhìn Ôn Yến, giờ phút này Ôn Yến đối nàng mà nói, chính là tiên tử hạ phàm, từ trên trời đi xuống, hoàn hảo như vậy, thuần khiết như vậy, nhân từ như vậy.
Cuối cùng, máu dần dần không còn, Ôn Yến cũng thở dài một hơi, nàng hướng Gia Cát Minh nói: “Rút lui!”
Gia Cát Minh thu tay lại, điều chỉnh hơi thở một chút, hỏi: “Tình hình thế nào?”
Ôn Yến kiểm tra cho đứa trẻ một chút, nói: “Coi như nhặt về một cái mạng, nhưng vì đã từng bị sốc, đoán chừng sẽ có chút di chứng!”
Trương công tử buông đứa trẻ xuống, lập tức liền quỳ xuống đất dập đầu, lúc ngẩng đầu lên nước mặt lưng tròng: “Hoàng Quý Phi, ngài là ân nhân cứu mạng một nhà chúng ta.”
Thiên Sơn cố ý ở thời điểm này giải huyệt cho Tư Không đại nhân, dương dương đắc ý hỏi: “Ông già, ngươi cảm thấy chủ nhân nhà chúng ta vẫn là họa thủy hay là ân nhân đây?”
Biểu cảm khuôn mặt của Tư Không đại nhân có thể nói là rất đặc sắc, xấu hổ, oán hận, cảm kích, phức tạp, còn có rất nhiều cảm xúc không có cách nào diễn tả được, Thiên Sơn chưa từng thấy người nào có biểu cảm phong phú như vậy.
Ôn Yến cố ý không nhìn hắn, đưa tay đỡ Trương công tử dậy, nói: “Ta là đại phu, cái này chỉ là trách nhiệm của ta mà thôi!”
Tiếng nói của cô vừa dứt, Tư Không đại nhân nhân tiện nói: “Mặc dù ngươi cứu được cháu trai của lão phu, lão phu rất cảm kích ngươi, nhưng là cũng không có nghĩa là lão phu sẽ đồng ý với các hành động khác của các ngươi. Có câu nói là không quy củ không thành phương viên, một ngôi nhà còn phải như thế, đừng nói đến một đất nước rộng lớn. Ngươi hôm nay tới, ngày khác lão phu sẽ báo đáp thỏa đáng, tuyệt không chiếm nửa phần tiện nghi.”
Ôn Yến đứng dậy, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Không cần ngày sau lại báo đáp, ngươi muốn báo đáp ta, rất đơn giản…”
Tư Không đại nhân lập tức cắt lời cô: “Ngươi nói đi, cho dù muốn mạng lão phu, lão phu cũng có thể cho ngươi, nhưng là, có chút chuyện, lão phu thà chết chứ không chịu khuất phục!” Nói cách khác, hắn vẫn phản đối cô ở bên Tống Vĩnh Kỳ như cũ.
Ôn Yến lạnh lùng cười một tiếng: “Ta đòi mạng ngươi làm cái gì? Ngươi chỉ cần trả tiền cho ta là được rồi.”
Tư Không đại nhân giống như thở dài một hơi, lập tức nói: “Khuynh gia bại sản, cũng không tiếc!”
Ôn Yến nói: “Khuynh gia bại sản? Không cần thiết, hiện tại tiền chữa bệnh ở kinh thành không đắt như thế. Đến khám bệnh tại nhà phí tổn một lượng bạc, tiền chữa bệnh một lượng, phí kiểm tra ba văn tiền, mặt khác ta kê đơn thuốc, các ngươi tự đi bốc thuốc, phí mua thuốc không cần thanh toán cho ta. Nói cách khác, nói tóm lại, Tư Không đại nhân cho ta hai lượng ba văn tiền là được!”
“Hai lượng ba văn tiền?” Con mắt Tư Không đại nhân lồi ra, kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô nói là tiền xem bệnh, còn tưởng rằng cô muốn thù lao quý báu gí, hay là điều kiện gì khó hoàn thành.
Ôn Yến nói: “Đúng vậy, hơn nữa phí khám bệnh tại nhà không thể cho nợ, nếu ngươi đến Y quán của chúng ta bốc thuốc, dược phí có thể nợ.”
Dứt lời, cô cầm hòm thuốc lên, hướng Thiên Sơn nói: “Ngươi ở chỗ này thu tiền xem bệnh, ta ở ngoài cửa chờ ngươi!”
Trương công tử bỗng nhiên đứng dậy giữ chặt Ôn Yến, vội vàng nói: “Hoàng Quý Phi, ngài ngay cả Toàn nhi cũng có thể cứu sống, cầu xin ngài đi xem mẫu thân của ta một chút.”
Tư Không đại nhân hơi sửng sốt, cũng tha thiết mà nhìn Ôn Yến, miệng hắn hơi chuyển động một chút, nhưng lại không nói gì. Đúng như Lãnh Ninh nói, hắn là một người rất quan trọng thể diện, cho dù là tinh mạng của phu nhân cũng không nguyện ý kéo mặt mũi xuống đi cầu xin Ôn Yến.
Ôn Yến quay lại nói: “Nhưng mà ta chưa chắc có thể cứu bà ấy!”
Trương công tử trên mặt đau thương, nói: “Nếu như thật sự không cứu lại được cũng là số mệnh của bà ấy. Chỉ cần xin Hoàng Quý Phi mở lòng từ bi, đi xem một chút!”
Thiên Sơn chặn trước mặt Trương công tử, lạnh lùng nói: “Chủ nhân chúng ta vì muốn cứu mẹ ngươi mà đến, nhưng các ngươi ngẳn cản không cho nàng đến, hiện tại nàng cứu được con của ngươi, các người liền đến cầu xin, chủ nhân của chúng ta há lại để các ngươi muốn…”
“Đủ rồi, Thiên Sơn, đi xem một chút đi!” Ôn Yến nhàn nhạt cắt lời Thiên Sơn, thật ra Thiên Sơn cũng nói ra uất ức trong lòng cô, nhưng nói có chừng mực là được rồi.
Lúc Tư Không đại nhân nghe lời nói của Thiên Sơn sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng trong con mắt hắn vẫn chờ mong như cũ, hi vọng Ôn Yến có thể đi cứu phu nhân của hắn, cho nên lúc nghe được Ôn Yến nói đi xem, hắn thở dài một hơi, vợ chồng nhiều năm như vậy hắn đương nhiên hi vọng phu nhân có thể bình an vượt qua.
Mọi người đều cho rằng tình hình của lão phu nhân tốt hơn tiểu công tử, nhưng lúc Ôn Yến thấy bà, không chịu được hít một hơi thật sâu.
Một cây gậy trúc xuyên qua bụng, phần trên và phần dưới vết thương dùng vải buộc chặt, bốn phía thấm đầy máu và bột thuốc, máu coi như tạm thời ngừng chảy. Gương mặt có xước da, trên thân thể có nhiều vết thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Bà khá tỉnh tao, nhưng sắc mặt cực kỳ đau khổ, được hai vị Trương công tử trông coi, an ủi.
Bà nhìn thấy Tư Không đại nhân đi vào, sắc mặt tái nhợt suy yếu nhìn sang hắn, ánh mắt toát lên ý hỏi thăm, bờ môi khẽ mở ra, khàn khàn mà hỏi thăm: “Toàn…”
Tư Không đại nhân tiến lên nắm chặt tay của bà, một cái tay khác vuốt ve mặt của bà, nức nở nói: “Toàn nhi không sao, không sao… Không cần lo lắng, để vị này… Vị đại phu này chữa bệnh cho ngươi, vi phu sẽ chăm sóc ngươi.”
Ôn Yến trong lòng xúc động, cô nhớ kỹ trước kia ở trong bệnh viện từng gặp một bệnh nhân bị u não, trước khi chết, chồng của bà ấy vẫn luôn ôm bà, nắm chặt tay bà, ở bên cạnh bà thì thầm, nói những lời tâm tình lúc còn trẻ, người vợ kia ra đi rất thanh thản, rất hạnh phúc, khóe miệng mang theo ý cười. Khi đó cô cũng từng nghĩ, mỗi người đều đứng trước cái chết, sẽ không chờ đến khi giàu có, thành công, cũng chưa hẳn chờ thì sẽ đến, nhưng là chờ chết, thì nhất định có thể chờ được, mỗi người đều sẽ như thế. Nhưng lúc con người đứng trước cái chết, đều ít nhiều đều sẽ sợ hãi, nếu có thể có người thân, người mà mình tin tưởng nhất ở bên cạnh, cùng chờ đợi thần chết đến, xua tan đi sự đau khổ và sợ hãi trong lòng, đây mới là thứ hạnh phúc lớn nhất trên đời.
Ôn Yến kiểm tra cho lão phu nhân, người không có phận sự toàn bộ đều đi ra, chỉ để lại Gia Cát Minh, Thiên Sơn và Tư Không đại nhân.
Cô cởi tất cả quần áo của lão phu nhân, sau đó bắt đầu sờ lên người bà từ trên xuống dưới, hỏi: “Có đau ở đây không?”
Lão phu nhân đều nói không đau, nói cách khác, không có bị nội thương. Lúc kiểm tra đến xương chân, Ôn Yến thấy đầu gối sưng đỏ, đồng thời thấy một cái xương đâm thủng ra ngoài, là gãy xương.
Tư Không đại nhân nhìn thấy phu nhân bị thương nặng như vậy, sắc mặt đã sớm tái nhợt, sự thương tiếc đau lòng hiển thị rõ trên khuôn mặt. Nhưng hắn đều không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình gì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo.
Ôn Yến hướng Gia Cát Minh nói: “Ta muốn tạm thời điểm mấy huyệt vị của bà ấy lại, sau đó lấy cây gậy trúc ra, đồng thời muốn phẫu thuật nối xương chân lại, đây là một cuộc giải phẫu, ta cần ngươi giúp.”
Gia Cát Minh nói: “Được, ta ở đây, bấy cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!”
Ôn Yến nói: “Nhưng là điểm huyệt thời gian không được quá lâu, nếu không máu trên người bà ấy sẽ không lưu thông được, sẽ làm cho tim suy yếu mà chết, cho nên chúng ta phải chắc chắn về thời gian.”
Cô quay đầu hướng Tư Không đại nhân nói: “Chúng ta nói chuyện một lúc.” Nói xong, cô đứng dậy kéo Tư Không đại nhân qua một bên, nói khẽ: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng vết thương của phu nhân rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết ở trên bàn phẫu thuật. Nàng đã mất máu quá nhiều, thời điểm phẫu thuật cũng sẽ mất rất nhiều máu, có nên ta để ông chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, cơ hội sống sót chỉ có hai phần.”
Tư Không đại nhân nghe vậy, sắc mặt hơi ngây ngốc một chút, im lặng một chút, nói: “Lão phu đã biết!”
Dụng cụ phẫu thuật vẫn chưa đầy đủ, may mắn thời đại này thuốc cầm máu cực kỳ hiệu quả, cộng thêm kỹ năng châm cứu của cô đã cực kỳ thành thạo, lại kết hợp với Hoàn hồn đan, khả năng có thể chống đỡ khoảng hai canh giờ.
Tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài, bao gồm cả Tư Không đại nhân và Thiên Sơn, chỉ còn lại Gia Cát Minh cùng Ôn Yến trong phòng.
Thiên Sơn vốn còn muốn mỉa mai vài câu Tư Không đại nhân, nhưng thấy hắn ngồi dưới hiên, tinh thần mệt mỏi bi thương, cũng không còn uy nghiêm như trước, ánh mắt mờ mịt mà đau xót, nàng cũng không đành lòng nói hắn, chỉ đưa tới một bình rượu, ngồi ở bên cạnh hắn, đưa cho hắn: “Uống một ngụm!”