CHƯƠNG 141: THIÊN SƠN CŨNG KHÔNG ĐƠN GIẢN
Tư Không đại nhân quay đầu nhìn Thiên Sơn, sự yếu đuối trong mắt thu lại, dần dần thay bằng sự bướng bỉnh, ông ta điềm nhiên nói: “Không cần!” Dù bình tĩnh kiềm chế như này, nhưng âm thanh của ông ta đã bán đứng cảm xúc của ông ta lúc này.
Thiên Sơn ngẩng đầu uống một ngụm, lạnh giọng nói: “Còn phải đợi rất lâu, ông tốt nhất có tâm sức để chờ!”
Tư Không đại nhân nghĩ, cầm lấy bình rượu trong tay Thiên Sơn, uống một ngụm lớn, ừng ực nuốt xuống, sau đó giơ tay lau lau khóe miệng, lại khôi phục trầm mặc.
Lãnh Ninh thấy Thiên Sơn lệ khí giảm bớt, nhớ bản thân làm hỏng di vật mà mẫu thân của nàng ta để lại, mặc dù cũng chịu Thiên Sơn sỉ nhục và đánh đạp nhiều lần, nhưng, trong lòng hắn vẫn có một chút áy náy. Hiện nay nhìn thấy thần sắc của nàng bình thường, hắn rốt cuộc vẫn nợ nàng một lời xin lỗi, hắn quay sang nói: “Thiên Sơn cô nương, tại hạ thành thật xin lỗi, trước đây làm hỏng cây trâm của cô nương, xin lỗi!”
Thiên Sơn vốn rất tức giận, nhưng sau đó tức giận cũng tiêu tán, huống hồ, cây trâm cũng sửa được rồi, chủ nhân lệnh cung nữ chuyên sửa trang sức làm rồi, dùng vàng bọc lại đoạn nứt gãy bên ngoài, nhìn thấy cũng khá ổn.
Nàng rút cây trâm trên tóc xuống, chỉ là vị trí chạm vàng: “Cây trâm mặc dù đã sửa được rồi, nhưng, ngươi nhất định bồi thường cho ta, bởi vì chỗ bị nứt đều dùng vàng bọc lại, ngươi bắt buộc phải trả ta mười lượng vàng!”
Lãnh Ninh vội nói: “Ta bồi thường, ta bồi thường, chỉ là hôm nay ta không có mười lạng vàng trên người, ta ngày mai lập tức trả cho cô nương!”
Tư Không đại nhân nghe thấy hai người nói chuyện, vốn cảm thấy lo lắng, lúc này hễ có một chút âm thanh cãi nhau, trong lòng của ông ta cũng cảm thấy bồn chồn không thôi, cho nên ông ta không nhịn được liếc hai người kia, mắt cũng lướt qua cây trâm, có điều, chính là một ánh nhìn đó, khiến ông ta cả người đều kinh ngạc đến mức nhảy dựng cả lên, ông ta đột nhiên giơ tay đoạt lấy cây trâm, lật tới lật lui nhìn cẩn thận.
Thiên Sơn cũng bị dọa một trận, vội vàng đưa tay đoạt lại, tức giận nói: “Ông muốn làm cái gì?”
Mọi người cũng nhìn về Tư Không đại nhân, bao gồm cả ba người con trai của ông ta, trước nay chưa từng thấy phụ thân thất thố như vậy.
Tư Không đại nhân mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người bên cạnh, vội vàng hỏi: “Cây trâm này ngươi từ đâu mà có? Ngươi tên là gì? Hôm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Thiên Sơn cài lại cây trâm lên tóc, lạnh lùng nói: “Ông quản cả chuyện cây trâm của ta từ đâu mà ra? Ông hỏi nhiều như vậy là muốn làm gì? Điều tra gia trạch?
Tư Không đại nhân giơ tay muốn đoạt cây trâm của nàng, bị Thiên Sơn đẩy ra, ông ta loạng choạng vài lần và ngã xuống đất.
Hai vị Trương công tử vội đỡ Tư Không đại nhân dậy, Lãnh Ninh tức giận nói Thiên Sơn: “Cô nương đây là làm cái gì thế? Sư phụ đã lớn tuổi như vậy, cô sao còn đánh sư phụ ta như vậy?”
Thiên Sơn cũng tức giận: “Ta lúc nào đánh ông ta? Ông ta không đến cướp đồ của ta thì ta sẽ đẩy ông ta sao? Ngươi không nhìn thấy ông ta cướp đồ của ta sao?”
Trương đại công tử đỡ Tư Không đại nhân, hỏi: “Cha, người làm gì vậy?”
Tư Không đại nhân nhìn chằm chằm Thiên Sơn, vươn tay chỉ vào Thiên Sơn, kích động nói: “Ngươi tên là Trương Minh Châu, năm nay 21 tuổi, có phải không?”
Thiên Sơn cười lạnh: “Cái rắm chó gì thế, ta tên Thiên Sơn, còn ta bao nhiêu tuổi, bản thân ta cũng không biết, ông biết cái quái gì! Lão già, đừng tưởng có mấy phần nhan sắc mà muốn lên mặt, đừng hỏng đụng vào đồ của ta!”
Đại công tử nghe những lời của Tư Không đại nhân, cả người liền sững lại. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, có chút nghi hoắc hỏi Tư Không đại nhân: “Cha, cha nhìn nhầm rồi?”
Tư Không đại nhân vỡ tay của hắn ta, thở dài nói: “Mau, lấy cây trâm đó qua đây cho ta nhìn kỹ, ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trên cây trâm khắc một chữ “Anh”, chữ “Anh” đó, là ta tự tay khắc lên, là quà sinh thần ta tặng cho mẫu thân của các con, cây trâm đó là một đôi.”
Thiên Sơn cũng có chút bất ngờ, cây trâm đó nàng ta cài nhiều năm, tự nhiên biết chữ khắc trên cây trâm là chữ gì, chính là một chữ “Anh”, nhưng chữ này khắc rất nhỏ, phải nhìn cẩn thận mới nhìn ra được.
Trương công tử đứng dậy, thâm sâu nhìn Thiên Sơn, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, có thể cho ta xem thử cây trâm của cô được không?”
Thiên Sơn vô thức lắc đầu!
Trương công tử có chút vội, nói: “Vậy cô nương có thể nói rõ, cây trâm này cô từ đâu mà có không? Có thể nói cho chúng ta biết?”
Thiên Sơn vẻ mặt phòng bị nhìn Trương đại công tử, lại nhìn Tư Không đại nhân, sắc mặt ông ta căng thẳng nhìn nàng ta, nàng lui lại một bước, nói: “Cây trâm là của ta, là di vật mẫu thân của ta để lại, các người muốn thế nào?”
Trương đại công tử thở dài một tiếng: “Có thể cho chúng ta nhìn thử, chỉ nhìn một cái thôi, ta bảo đảm, sẽ không làm hỏng càng không đoạt đi!”
Tư Không đại nhân ở một bên mà nóng lòng nói: “Nhìn cánh tay của nàng ta, trên cánh tay của nàng ta có một vết bỏng, mau nhìn thử!”
Thiên Sơn kinh ngạc nhìn Tư Không đại nhân: “Ông làm sao mà biết?”
Trương đại công tử nhìn Thiên Sơn, từ tốn nói: “Cô nương, chúng ta hoài nghi, cô chính là Trương Minh Châu tiểu muội thất lạc của chúng ta!”
Thiên Sơn sắc mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trương đại công tử, vô thức lắc đầu: “Không thể nào, nương của ta chết rồi!”
Lãnh ninh cũng sững người, nhìn chằm chằm Thiên Sơn, sau đó nói: “Nói ra thì, cô cùng sư nương thật sự có mấy phần tương tự!”
Thiên Sơn đờ đẫn nhìn Lãnh Ninh, rồi bỗng nhiên trên mặt xuất hiện chút bướng bỉnh: “Nói linh tinh, nương của ta chết rồi, nương của ta sớm đã chết rồi!”
Trương đại công tử nói: “Có thể đưa cây trâm cho chúng ta xem thử không?”
Thiên Sơn tháo cây trâm xuống, nhưng không có đưa cho hắn ta, mà lại lùi về sau một bước, cười lạnh nói: “Các người rốt cuộc muốn chơi trò gì? Vì để chủ nhân của các người rời ra Hoàng đế, các người lại muốn bịa đặt thân thế của ta, muốn khiến ta cùng các người cùng một trận tuyến đúng không? Đừng hòng, Thiên Sơn ta không dễ lựa gạt như vậy đâu!”
Nhất định là có ý đồ, Thiên Sơn nghĩ chắc chắn như vậy. Nàng không cha không mẹ, là Phi Long Môn nuôi nàng ta lớn, là lão môn chủ cho nàng sự tin tưởng và quan tâm. Là bà bà của Phi Long Môn nói với nàng, mẫu thân của nàng sớm đã chết rồi, nàng là cô nhi. Duyên cô cô dạy nàng võ công cũng nói mẫu thân của nàng đã chết rồi, nàng là cô nhi, cô nhi là thân phận thấp kém nhất trong thiên hạ, nàng thấp kém như vậy, sao có thể có một gia tộc hiển hách như vậy chứ?
Trương đại nhân nghe nàng nói như vậy, trên mặt toát ra vẻ bối rồi, nhưng hắn ta lập tức hiểu ra, nói: “Ta không phải người trong triều đình, không biết chuyện triều chính, cho nên, cũng không có lý do gì liên hợp với phụ thân ta đến lừa cô. Lúc tiểu muội của chúng ta hai tuổi, đã bị bỏng dầu hỏa trên cánh tay, vì thế, vú nuôi bị nãi nãi trách phạt, bị đánh 30 đại bản, bà ta hận trong lòng, cho nên lén mang tiểu muội đi để báo thù.”
Thiên Sơn tin chỗ nào? Chỉ cho rằng bọn họ tự biên ra câu chuyện, cười lạnh nói: “Nếu như là thật, vậy cũng là các người đáng đời, người ta không cẩn thận làm bị thương đưa bé, các người phạt đánh 30 đại bản, hạ nhân không phải người sao? Sao lại ác như vậy hả? Đi mất cũng đáng đời! Ta không phải tiểu muội của ngươi, ta có nương, nương của ta đã chết rồi, các người không cần lừa ta, ta cũng sẽ không đưa cây trâm của ta cho các người đâu, nếu các người nói nữa, ta xông vào kéo chủ nhân của ta rời khỏi.”
Những lời này nói rất gay gắt, biểu tình của nàng cũng rất lạnh lùng, người có mặt ở hiện trường đều ngẩn người một chút, dưới tình hình này, quả thật không tiện để tiếp tục nói nữa. Lãnh Ninh cũng hiểu Thiên Sơn là người bộc trực có gì nói lấy, liền vội cản lại: “Chuyện này từ từ rồi nói, bây giờ thương thế của sư nương rất nguy rồi!”
Tư Không đại nhân còn muốn nói cái gì nữa, hai vị công tử liền an ủi ông ta: “Phụ thân, đợi sau rồi nói!”
Tư Không đại nhân lúc này mới im lặng, chỉ là ánh mắt của ông ta vẫn dừng rất lâu ở trên mặt của Thiên Sơn, biểu cảm rất phức tạp, nhưng càng nhiều hơn sự vui mừng.
Ôn Yến lúc đầu đã nói khoảng hơn hai canh giờ thì xong. Hai canh giờ so với thống khổ còn giày vò hơn, nhưng, trong phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh, càng không thấy người đi ra.
Thần sắc của mọi người đều có chút lo lắng, ông ta một lão già hơn 60 tuổi đứng sừng sững ở đó, lúc trước vừa tuyệt thực một khoảng thời gian, nếu không phải trong lòng còn kỳ vọng, chỉ sợ lúc này sớm đã không chống đỡ được nữa rồi.
Lúc này, chỉ thấy bên kia hành lang có mấy người đi đến. Mấy nha đầu đỡ một bà lão lớn tuổi đi đến đây, lão phu nhân bước chân lảo đảo, thần sắc rất lo lắng.
Tư Không đại nhân nhìn qua, không ngừng tức giận nói: “Không phải kêu mấy đứa giấu nãi nãi rồi sao? Nãi nãi sao lại biết rồi?” Vội vàng đến đỡ, trong miệng nói: “Nương, người sao lại đến đây? Thân thể của người không tốt, nên ở trong phòng nghỉ ngơi!”
Lão phu nhân liếc qua ông ta, tức giận nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi lại dám giấu ta? Khốn khiếp!” Nói xong, còn tát Tư Không đại nhân một cái.
Lão phu nhân thân thể không tốt, một cái tát này là dùng khiến cơ thể bà mất hết sức lực, lực đạo không tính là lớn, mặt của Tư Không đại nhân đến một dấu tay để lại cũng không có. Ông ta đến đỡ lão phu nhân, dịu giọng nói: “Nương, đại phu đang chữa trị cho nàng ấy, một lúc nữa sẽ không sao!”
Thiên Sơn thấy Tư Không đại nhân tuổi tác đã như vậy rồi mà vẫn bị nương của mình bạt tai, trong lòng không biết có bao nhiêu hả hê, không nhịn được nói: “Đáng đời!”
Lão phu nhân nhìn sang Thiên Sơn, ánh mắt có chút kích động, mái tóc bạc được cố định bằng một chiếc trâm cài đơn giản hơi rung lên. Lão phu nhân nhìn Thiên Sơn mất một lúc lâu, hỏi: “Ngươi là ai?”
Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn của mình. Thiên Sơn vốn không muốn phản ứng với người của Tư Không phủ này, nhưng thấy lão phu nhân mới đến đã cho Tư Không đại nhân một bạt tai, đánh lên sự ngạo mạn của ông ta, trong lòng thích thú không thôi, với lại nhìn vào gương mặt uy nghiêm của lão phu nhân cũng cảm thấy có chút kính nể, bèn trả lời: “Ta tên Thiên Sơn!”
Lãnh Ninh vội giải thích: “Nãi nãi, cô ấy là thị nữ của chủ nhân Phi Long Môn!”
Nghe thấy là người của Phi Long Môn, sắc mặt lão phu nhân bình tĩnh lại, ồ lên một tiếng, nhìn Thiên Sơn nói: “Người của Phi Long Môn à! Ngươi đến đây làm cái gì?” Nói xong, không đợi Thiên Sơn trả lời, liền nhìn Tư Không đại nhân: “Nếu có khách quý đến, tại sao không tiếp đón? Để người ta đứng ở đây còn ra thể thống gì?”
Thiên Sơn nói: “Còn chào hỏi nữa? Không đuổi đi thì đã coi là tốt lắm rồi, chủ nhân của chúng ta cứu tiểu công tử của nhà mấy người, bây giờ lại đang cứu phu nhân, còn bị người của Tư Không đại nhân ba lần bốn lượt làm khó, đuổi đi rồi tại cưỡng ép quay lại, Phi Long Môn chúng ta từ khi thành lập đến nay, còn chưa chịu qua sỉ nhục nào như này. Nếu không phải chủ nhân chúng ta lương thiện, ai thèm quản chuyện giở hơi này?”
Sắc mặt của Tư Không đại nhân càng trắng, trong lòng tức giận Thiên Sơn vô lễ, nhưng bởi vì cây trâm của nàng cũng không có phát giận với nàng, chỉ là lão phu nhân nhẹ nhàng nói: “Được rồi, sự việc của triều đình không liên quan đến ta, nương từ nhỏ dạy ngươi, có ân phải báo, người ta cứu cháu trai của ngươi, hôm nay lại trị thương cho phu nhân của ngươi, đối với ngươi đối với Trương gia có ân, nơi này không phải triều đình, ngươi muốn chủ trì công đạo chính nghĩa cái gì đó thì ngươi đi đến triều đường. Hơn nữa, bây giờ tính là gì chứ? Phi tử của Tiên đế thì lại làm sao? Ta chỉ biết nàng ta là chủ nhân của Phi Long Môn. Phi Long Môn có ân với Trương gia chúng ta, người chịu ân nghĩa, thì nên báo đáp, ngươi cứ cư xử như vậy, truyền ra ngoài còn tưởng chúng ta lấy oán báo ân.”
Thiên Sơn nghe thấy lời của lão phu nhân liền biết lão phu nhân cũng hài lòng về cách làm của ông ta, nàng buột miệng nói: “Ngươi cho rằng chuyện ngươi biết chính là toàn bộ sự thật? Không sai, chủ nhân của chúng ta quả thật là Hoàng Quý phi, thế nhưng trước khi vào cung, người đã thề ước cùng Tân Hoàng thượng, nếu không phải Tiên đế vu cáo hãm hại Tân Hoàng đế thông địch bán nước, ép chủ nhân nhà ta nhập cung, chủ nhân nhà ta đã sớm kết thành phu thê với Hoàng thượng. Hơn nữa, Tiên Thái hậu trước khi chết, từng làm chủ muốn đem chủ nhân nhà ta gả cho Gia Bình đế.”