“Anh nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, gầy dựng sức mạnh của chính mình thì chắc chắn là phải làm chuyện lớn đúng không? Thứ anh cần là một người vợ có thể trợ giúp anh chứ không phải là một con nhóc ngu ngốc, chẳng hiểu cái gì, lại còn cần anh bảo vệ. Bây giờ có thể anh không thích em nhưng không sao, anh có thể cưới em trước. Còn tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp. Em tin rằng dựa vào sự hấp dẫn của em thì chắc chắn anh sẽ thích em.”
Trịnh Hoa nói một cách tràn ngập tự tin, bởi vì cô ta có tư cách này.
Cho dù là vốn liếng hay thân thế thì Trịnh Hoa đều hơn xa Hứa Minh Tâm. Không thể nào so sánh hai người này vào với nhau được.
Trong mắt của Trịnh Hoa có ánh sáng, ánh sáng của sự tự tin.
Cố Gia Huy không khỏi buồn cười, đúng là cô nhóc này đã bỏ ra rất nhiều công sức trên người anh.
Trịnh Hoa thấy anh cười thì tưởng rằng mình thành công rồi.
Một người làm ăn tài giỏi sẽ luôn chọn giao dịch có lợi với mình.
“Khi nào anh mới đuổi con nhóc đó ra rồi kết hôn với em?”
“Cửa ở kia, tôi xin phép không tiễn.” Cố Gia Huy quay người ngồi xuống ghế làm việc, còn chẳng thèm nhìn Trịnh Hoa thêm một lần. Trịnh Hoa có chút sửng sốt, cô ta không biết là mình đã đi nhầm bước nào rồi.
“Anh có ý gì thế hả? Chẳng lẽ điều kiện của em không đủ hấp dẫn sao?”
“Một người phụ nữ quá thông minh cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Cố Gia Huy cho Trịnh Hoa một lời khuyên rồi để Khương Tuấn tiễn khách. .
Trịnh Hoa bị đuổi ra khỏi cửa, cô ta tức tới nỗi đỏ bừng cả mặt lên rồi giậm chân cộp cộp.
Tới giờ cô ta vẫn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
Thời gian trôi qua từng chút một. Khương Tuấn tới đây đưa tài liệu, cửa được mở ra, Trịnh Hoa vẫn luôn đứng ngoài chờ cứ cố gắng ngẩng đầu nhìn vào trong.
Nhưng từ đầu tới cuối Cố Gia Huy chẳng thèm cho cô ta một ánh mắt nào.
“Cậu chủ, cô Anh không chịu đi, cứ kiên trì đợi cậu tan ca rồi còn muốn cậu đưa cô ấy trở về.”
Cố Gia Huy nghe thể thì nhíu mày, ông cụ đã mang tới cho anh một sự phiền phức lớn rồi đây.
“Để cô ta đợi đi.”
Trịnh Hoa tính đúng tất cả nhưng lại thiếu một thứ.
Nếu như Cố Gia Huy muốn lợi dụng hôn nhân của mình để tranh giành lợi ích thì sự tồn tại của Hứa Minh Tâm chính là một sai lầm.
Anh đã bao dung Hứa Minh Tâm, bảo vệ cô, hứa hẹn sau này với cô.
Vậy cũng có nghĩa là hôn nhân đối với anh mà nói là thiêng liêng không thể xâm phạm, không thể lấy ra mà giao dịch được.
Hơn nữa, Trịnh Hoa quá đỗi tự tin, cô ta nghĩ rằng chắn chắn Cố Gia Huy sẽ cần mình.
Nhưng cô ta quên mất rằng toàn bộ thành phố Đà Nẵng này có rất nhiều cô chiêu có danh có tiếng có quyền có thể hơn cô ta nhiều.
Điều kiện của Cố Gia Huy như thế thì làm gì có người phụ nữ nào mà không chủ động đưa tới cửa chứ.
Trịnh Hoa còn chưa thể lọt vào mắt xanh của anh.
Đúng ngay lúc này, Cố Gia Bảo gọi điện thoại tới.
Cố Gia Huy bắt máy rồi nói với giọng u ám: “Uống trà xong rồi à?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 213
Chương 213