“Không phải là bố vừa uống xong đã gọi cho con ngay đây sao? Ông Trình này khó chơi lắm. Năm xưa ông ấy đã cứu bố nên cứ dùng chuyện này ép bố, bố cũng đâu thể nào từ chối được đúng không? Nhưng bố biết tấm lòng của con dành cho Minh Tâm, cho nên bố không ép con. Con cứ đuổi cháu nội của ông ấy đi là được rồi, uyển chuyển một chút, nếu không thì ông Trình lại nói xấu bố ở bên ngoài.”
“Bố cứ để ông ta làm xấu danh tiếng của bố ở bên ngoài là được rồi. Đây là chuyện mà một bề trên như bố nên làm ư?”
“Ai nha, con cũng không cần giáo dục bố, bố đã tự phê bình bản thân rồi. Con cứ tùy tiện đưa cô ta về nhà rồi cắt đứt liên lạc mà được. Nhóc con, bố nói trước, con đừng có thấy Trịnh Hoa xinh đẹp, gia cảnh không tồi thì làm ẩu đấy nhé! Con đã có Hứa Minh Tâm rồi thì không thể vứt bỏ con bé được. Hiểu chưa?”
“Lúc con xấu con nghèo con bé cũng không chế con. Bây giờ con không thể chê con bé nghèo con bé xấu.”
Cố Gia Huy nghe thế thì xụ mặt xuống.
Bố mình nói xấu vợ mình, nên giận hay là không đây!
“Bố, chú ý từ ngữ!”
“Đạị khái là ý đó đấy! Nếu con dám làm chuyện gì có lỗi với Minh Tâm, con vứt bỏ con bé thì bố sẽ nhận con bé làm con gái nuôi, để cho con của con gọi người yêu cũ của con là cô!”
“Con biết rồi, con còn chưa có mù, con biết ai tốt với mình.”
“Thế thì tốt, vậy bố cũng không quấy rầy con nữa, con tự xem mà làm đi. Bố đi ra ngoài du lịch một tháng đây, miễn cho ông Trình cứ tìm bố.”
Cố Gia Bảo nói với vẻ bất đắc dĩ rồi cúp điện thoại.
Khi Cố Gia Huy họp xong thì đã hơn tám giờ tối rồi. Trịnh Hoa ngồi chờ một mình tới tám giờ cuối cùng mới đợi được anh đi ra khỏi phòng họp.
“Anh ra rồi.”
“Ừ.”
“Anh đồng ý với ông nội là đưa em về nhà rồi nhé.”
Trong đôi mắt của Trịnh Hoa nổi lên một ngọn lửa, người đàn ông này càng khó giải quyết thì càng khiến cho cô ta thích thú.
Cô ta không phải là người chịu thua một cách dễ dàng như thế.
Cố Gia Huy nghe thế thì nhíu mày, anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại phiền phức đến thế. Kiên trì chờ từ một giờ chiều tới tám giờ tối.
Xem ra không thể không đưa cô ta về rồi.
“Đi thôi”
Cố Gia Huy nói một cách lạnh nhạt.
Anh ngồi vào ghế lại, Trịnh Hoa muốn mở cửa ghế phụ lái nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Ra sau ngồi.”
“Vì sao chứ, không phải chỗ này còn trống sao?”
“Vị trí bên cạnh tôi chỉ có vợ chưa cưới của tôi mới được ngồi.”
“Em chính là vợ chưa cưới của anh” Trịnh Hoa nói một cách không có liêm sỉ.
Cô ta vội vàng lên xe, sau đó cài dây an toàn, nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ khoe khoang đắc ý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 214
Chương 214