TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Kiếm Trang
Chương 104: Trả thù (hạ)

Nhìn thấy bạch y nhân ảnh đi tới, cô gái áo xanh bỗng nhiên hai mắt mở to nhìn, nàng cũng không dám tin.

Thanh niên hướng về phía nàng đi tới, cung kính thi lễ một cái, nói:

- Giảng sư.

Cô gái áo xanh xinh đẹp chính là kiếm thuật giảng sư của luyện võ các tên là Diệp Mỹ Trúc, nàng đã từng giảng dạy Diệp Bạch một đoạn thời gian rất dài.

Diệp Mỹ Trúc giật mình nhìn Diệp Bạch , nàng quan sát một hồi lâu cũng không dám tin nói:

- Là ngươi, Diệp Bạch, ngươi đã trở thành nội tông đệ tử sao? Bạn đang đọc chuyện tại

Nàng không thể không giật mình, năm đó Diệp Bạch mặc dù kiếm thuật kinh người, nhưng để đến được nơi này có thể trở thành huyền sĩ, không nghĩ lúc này Diệp Bach thậm chí đã làm cho nàng có cảm giác ngoài ý muốn như vậy.

Nàng cảm thấy rất là vui mừng, tiến lên trước một bước, cũng như lúc trước nàng khẽ vuốt ve mặt Diệp Bạch một cái.

Nhưng bỗng nhiên, nàng tựa hồ cảm thấy có điều gì đó, sau đó mạnh mẽ dừng bước. Cuối cùng cũng cẩn thận tiêu sái đi tới trước mặt Diệp Bạch, nhẹ nhàng nói:

- Luyện võ các nhị đẳng kiếm thuật giảng sư, Diệp Mỹ Trúc ra mắt Diệp đại nhân.

Diệp Bạch ngạc nhiên, vươn tay ra sau đó nói:

- Giảng sư, người làm sao vậy?


Diệp Mỹ Trúc lui về phía sau một bước, sau đó ngưng nét mặt, thản nhiên nói:

- Không, ngài đã lớn. Chúc mừng Diệp đại nhân tấn cấp huyền sĩ, trở thành chưởng sự

Thấy trên mặt Diệp Mỹ Trúc lạnh lùng, ngay lập tức Diệp Bạch cũng hiểu ra, lúc trước hắn bất quá cũng chỉ là một cái huyền giả nho nhỏ, học tập ở Diệp Mỹ Trúc trụ cột kiếm thuật cho nên hắn hướng Diệp Mỹ Trúc hành lễ. Nhưng bây giờ, hắn đã là huyền sĩ cao cao tại thượng, Diệp gia nội tông đệ tử chưởng sự, mà lúc này Diệp Mỹ Trúc bất quá cũng chỉ là một cái kiếm thuật giảng sư nho nhỏ, theo nguyên tắc phân cấp phải hành lễ với hắn.

Thế sự biến hóa cũng thật khó lường, nhân sinh gặp gỡ, khó có thể nói hết.

Hắn cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng biết, kể từ khi hắn trở thành nội tông đệ tử, sau đó trở thành huyền sĩ, trở thành chưởng sự. Thì cái khe rãnh này cũng đã tồn tại, điều đó vĩnh viễn không thể thay đổi được, mặc dù cũng không phải là ý nguyện của hắn.

Nhìn Diệp Mỹ Trúc thật sâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi chút mệt mỏi, cảm giác hưng phấn trong nháy mắt biến mất, hắn nhìn Diệp Mỹ Trúc nói:

- Một ngày là học trò của ngài, vĩnh viễn vẫn là học trò.

Nói xong, lưu luyến nhìn nơi này một chút, sau đó xoay người hướng về phía cửa chính đi tới. Hắn biết, sau này hắn cũng sẽ không trở về nữa, không phải hắn không có cơ hội trở lại, mà là hắn không tìm thấy cái cảm giác ngày xưa nữa.

Cảnh còn người mất, cứ coi như là gặp phải người quen nhưng lúc nàycũng trở nên xa lạ như vậy. Hắn cảm thấy xa xôi, hắn cảm thấy như là một người xa lạ.

Diệp Mỹ Trúc đi vào, nhìn thấy hắn là nội tông đệ tử, lại là một gã huyền sĩ cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều nhìn lên, không còn là người trước kia nữa.

Thân phận thay đổi, tuy rằng Diệp Bạch không quan tâm. Nhưng là người khác lại quan tâm, điều này cũng không có cách nào thay đổi.

Đi tới trước cửa, hắn bỗng nhiên xoay người lại, từ trong lòng ngực lấy ra một quyến sách mỏng màu tím, đặt trên bàn gỗ, một lần nữa Diệp Bach hướng về phía Diệp Mỹ Trúc khom người thật sâu, nói:

- Đa tạ giảng sư đã giảng dậy, đây là tâm đắc luyện kiếm của Diệp Bạch, nay đưa cho giảng sư có thể đem nó dạy cho các đệ tử, để cho bọn họ thêm lực lượng để tự bảo vệ mình.

Nói xong câu đó, Diệp Bạch cũng không có dừng lại, xoay người rời khỏi đại môn, hắn lúc này cảm thấy rất là mỏi mệt, khi ra khỏi cửa có mấy tên chấp sự lập tức nghênh đón, cùng nhau rời khỏi nơi này.

Diệp Mỹ Trúc kinh ngạc đi đến trước bàn, thấy thấy quyến sách màu tím đang nằm ở đó, có hàng chữ nhỏ:

- Kiếm khí tam hoa bí quyết.

Duỗi ra ngón tay, cầm lấy quyển sách, trên quyển sách vẫn còn hơi ấm của người thanh niên đó. Nàng khẽ mở ra, ở bên trong đều là tu luyện tâm đắc, trong đó cuối cùng có ba chiêu kiếm thuật, tên là tam hoa kiếm thuật.



Luyện đến cực điểm, run kiếm trên tay là có thể phát ra ba đóa kiếm hoa, uy lực vô cùng. Nàng nhìn ra ngoài luyện võ các, bóng dáng người thanh niên kia đã rời đi. Ánh mắt của Diệp Mỹ Trúc lúc này rất là phức tạp, nhìn theo bóng dáng Diệp Bạch dần biến mất, nàng cũng không có hồi phục lại tinh thần.

Sau khi Diệp Bạch cùng với đám chấp sự rời đi, ở bên ngoài có một số đệ tử đi vào, nhìn thấy Diệp Mỹ Trúc đang ngơ ngác đứng đó, mà trên tay nàng có một quyển sách mỏng màu tím, không ít người lập tức kinh nghi nói:

- Giảng sư, đây là vật gì vậy?

- Giảng sư, giảng sư, người bị làm sao vậy?

Diệp Mỹ Trúc bị mọi người làm cho giựt mình tỉnh lại, nàng cười lớn một chút, hướng về phía mọi người phất phất tay, nói:

- Không có chuyện gì, ta không sao.

Nàng quơ tay, phân phó:

- Các ngươi đi tìm mấy người đang ở trong nội đường, sau đó lấy cho ta kiếm trúc, ta có một bộ kiếm kỹ mới truyền thụ cho các ngươi.

- Giảng sư, kiếm kỹ mới là kiếm kỹ gì vậy?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên hỏi, Diệp Mỹ Trúc có vẻ mệt mỏi phất phất tay nói:

- Tạm thời các ngươi không cần biết, sau này cũng sẽ biết mà thôi.

Những đệ tử đó cũng không hỏi nữa, vội vàng đi tìm người, chuẩn bị tài liệu, chỉ một lát sau đã chuẩn bị xong, ngày hôm nay nàng có ý định vẽ toàn bộ ba chiêu kiếm kỹ này lên bảng để mọi người đến luyện tập.

Đến rạng sáng ngày thứ hai, bên trong luyện võ các, các đệ tử chuẩn bị học tập trụ cột kiếm pháp, bỗng nhiên nhìn lên tấm bảng, ở trên bảng khắc họa một bộ kiếm pháp mới, trông rất sống động, tiến lui rất rõ ràng, cuối cùng chính là ba chiêu thức, căn bản không phải kiếm kỹ cơ bản có thể sánh bằng.

- Lại là kiếm chiêu?

Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người ra, nhưng ngay sau đó toàn bộ mọi người đều nhìn lại tấm bảng, cuối cùng, có một người lên tiếng kinh hô:

- Trời ạ, kiếm khí tam hoa bí quyết, đây là trụ cột huyền kỹ a, trong luyện võ các lại có một bộ trụ cột huyền kỹ như vậy sao?

Một lời truyền mười, mười lời truyền một trăm, trăm truyền thành ngàn, rất nhanh tin tức kia tất cả ngoại tông đệ tử đều biết rõ. Tất cả ngoại tông đệ tử đều oanh động, tất cả mọi người đều tiến vào Luyện võ các. Bình thường rất là khó nhìn thấy nhiều người trong Luyện võ các như vậy, nhưng mấy ngày qua thì đều chật ních người. Tất cả mọi người tới tới xem miễn phí bộ trụ cột huyền kỹ này, thậm chí ngay cả ngoại tông trưởng lão cũng tới xem, sau khi bọn họ xác nhận bộ kiếm pháp này có uy lực không dưới cấp thấp huyền kỹ, nên coi là cực phẩm trụ cột huyền kỹ, rất thích hợp cho huyền giả sử dụng.



Lời này vừa nói ra, ngoại tông các đệ tử đều cảm thấy mừng rỡ vô cùng, đã có bao nhiêu người vì huyền kỹ mà bôn ba kiếm điểm cống hiến chỉ có đổi được một số trụ cột kỹ năng luyện võ bình thường mà thôi. Mà lúc này ở bên trong Luyện võ các lại có một bức miễn phí trụ cột huyền kỹ, điều này khiến cho bao nhiêu người oanh động đây. Diệp Bạch vì báo ân, lưu lại bộ kiếm khí tam hoa bí quyết này, hắn cũng không nghĩ tới, uy danh của hắn ở Diệp gia ngoại tông lại lớn như thế. Người người học tập, thậm chí mấy chục năm sau, uy danh cũng không suy, việc này hắn cũng không nghĩ tới .

Mà hết thảy những điều này, dĩ nhiên là Diệp Bạch cũng không hay biết .

Đối với Diệp Bạch điều này bất quá là một cái nhấc tay mà thôi, quyển sách kiếm khí tam hoa bí quyết lúc này hắn đã không dùng đến cho nên hắn mới đưa ra. Đừng nói là đánh ra ba hoa kiếm, lúc này hắn tùy ý có thể đánh ra bốn đóa kiếm, năm đóa kiếm. Nhưng hành động lần này của hắn đối với Diệp gia ngoại tông đệ tử mà nói, cũng là biến hóa nghiêng trời lệch đất, chưa từng có huyền kỹ ở bên trong luyện võ các. Nhưng lúc này lại có một bộ huyền kỹ và cũng là duy nhất một bộ huyền kỹ miễn phí cho tất cả ngoại tông đệ tử đến tu luyện.Nhờ tu luyện bộ kiếm kỹ này mà có người dựa vào nó mà có thể tu luyện ra bốn đóa hoa kiếm, năm đóa hoa kiếm, uy danh vang dội.

Rời khỏi Luyện võ các không bao lâu, bầu trời cũng dần dần tối xuống, nghỉ ngơi chỉ chốc lát, Diệp Bạch cũng hồi phục lại tâm thần. Ở luyện võ các, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ kệ nó qua đi thôi.

Thầm hít một hơi thở thật sâu, hắn có cảm giác quên lãng hết thẩy, hơn nữa giải quyết xong một cái khúc mắc ở trong lòng. Diệp Bạch lúc này cảm thấy thông suốt, hắn mơ hồ cảm giác được huyền khí càng thêm linh hoạt hơn, không biết đến lúc nào có thể đạt tới sơ cấp huyền sĩ đỉnh đây.

Thời gian đã đến, cũng nên xuất phát thôi.

Từ trên giường ngồi dậy, Diệp Bạch đeo vào một cái mặt lạ hóa trang, nhìn vào trong gương lúc này xuất hiện một gương mặt thanh niên tái xám, Diệp Bạch cảm thấy hài lòng cười, sau đó thân thể vừa động, cả người hóa thành một luồng khói xanh, biến mất khỏi gian phòng.

Diệp gia nội tông , trước cửa chấp sự đường.

Diệp Bạch chạy tới đã có ba bóng người đứng chờ ở nơi đó rồi, trong đó có một người cụt tay, khí thế bén nhọn, phảng phất như thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn chính là Diệp Khuyết. Một người áo lam, đầu đội khăn lụa trắng bên người đeo một thanh ô lam đại kiếm, người đó lúc trước ở bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động cùng với Diệp Bạch từng có tranh chấp, đó là Diệp gia nội tông đệ tử, nữ đệ tử Diệp Thiên Nhi.

Còn người cuối cùng, thân hình mảnh khảnh, người mà Diệp Bạch rất quen nhưng lâu không gặp, đó là "Thiên ngoại Bồng Lai" Diệp Bồng Lai.

Hơi thở của ba người này, đều là mười tầng huyền khí đỉnh, sắp đột phá cảnh giới huyền sĩ. Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi vốn là nội tông đệ tử, lần này nhìn thấy Diệp Bồng Lai thậm chí cũng đạt tới trình độ như mình, trong lòng cũng cảm thấy rất là kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc hơn nữa chính là Diệp Bạch. Ba người bọn họ từ xưa đến nay tự xưng là thiên tài, khi nghe thấy Diệp gia nội tông, đã có người tiến giai huyền sĩ, cùng với bọn họ nhận nhiệm vụ lần này, bọn họ cũng rất là kinh ngạc. Diệp Khổ cái tên biến thái kia tạm không nói đến, hắn vốn là đệ nhất nội tông đệ tử, nhưng người thứ hai tiến cấp huyền sĩ, cũng không phải là Diệp Khuyết, cũng không phải là Diệp Thiên Nhi, ngược lại là người mà chưa từng có nghe nói qua Diệp Bạch. Điều này làm cho người ta cảm thấy thật sự kinh hãi, cho nên, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Bạch với ánh mắt rất kỳ quái, thậm chí là căm thù. Nhưng Diệp Thiên Nhi lúc này cũng không có nhận ra Diệp Bạch sử dụng mặt nạ dịch dung. Nói về dịch dung nếu ban ngày còn không nhận ra, huống chi giờ phút này, hoàng hôn trời cũng tờ mờ tối, Diệp Bạch không khỏi thầm thở dài một hơi.

| Tải iWin