TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Kiếm Trang
Chương 105: Gặp mặt Diệp Khổ

Lúc này chỉ có Diệp Bồng Lai nhìn về phía Diệp Bạch khóe miệng lộ ra một nụ cười, hiển nhiên là hắn đã biết Diệp Bạch rồi. Thấy Diệp Bồng Lai nhận ra mình, Diệp Bạch hướng về phía hắn gật đầu, hắn cũng gật đầu đáp lại. Diệp Bạch biết là hắn cho dù có nhận ra thì cũng sẽ không nói ra, cho nên hắn cũng không có lo lắng gì. Lúc này, ba người này chỉ có Diệp Bồng Lai biết hắn, còn lại hai người cũng không nhận ra, Diệp Bồng Lai không nói, hai người này tuyệt đối không có thể biết được.

Nhiệm vụ Diệp gia nội tông đệ tử lần này, có tất cả năm người thì có một người là truyền thuyết của Diệp gia nội tông đệ tử Diệp Khổ còn chưa tới, lúc này Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi có vẻ không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, Diệp Bồng Lai vẫn như cũ sắc mặt không chút thay đổi, ung dung. Còn Diệp Bạch ánh mắt lóe ra, lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là ý nghĩ của hắn như thế nào thì cũng chỉ có tự hắn biết mà thôi.

Nói thật, Diệp Bạch cũng nghe tiếng Diệp Khổ đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt. Hắn nghe truyền công trưởng lão Diệp Nam Sơn nói qua, sau khi đến nội tông có tứ đại bảo vệ trưởng lão Thiên Huyễn Vạn Tâm động đối với Diệp Khổ thừa nhận là nội tông đệ tử đệ nhất nhân. Diệp Bạch quả thật là muốn gặp mặt Diệp gia nội tông đệ nhất nhân này, nhưng hắn hàng năm bế quan ở bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động không ra, sau đó Diệp Khổ trùng nhập cảnh giới huyền sĩ thành công, trở thành đệ tử thứ hai của tứ đại thế gia tiến vào cảnh giới huyền sĩ. Hắn cũng không biết Diệp Khổ rốt cuộc lớn lên như thế nào, có bộ dáng như thế nào?

Tựa hồ tất cả nội tông , khi vừa nhắc tới tên của hắn, tất cả mọi người đều rất là cung kính, có thể nói danh tiếng của Diệp Khổ ở bên trong nội tông Tam đại đệ tử không thể dao động. Tựa hồ mỗi người khi nhắc tới tên của hắn, đều rất là khen ngợi, trong đó không có ai nói không tốt về hắn.

Thế gian chưa từng có người giống như hắn tu luyện khắc khổ như vậy, đó là chân chính khắc khổ, chỉ có nhân tài chân chính mới có thể hiểu được mà thôi.

Gió thổi lá cây, phát ra những tiếng sàn sạt. Lúc này Diệp Khổ vẫn còn chưa tới, ngay khi cả Diệp Bạch còn có chút không nhịn được thì có một bóng người nhẹ nhàng chạy đến. Trong mỗi một bước chân của hắn, có cảm giác như đạp trúng trái tim người khác, làm cho người ta có cảm giác tim đập thình thịch.

Có một người thanh niên mặc áo vải bình thường, bám đầy bụi không có chút nào bắt mắt đi tới. Hắn đi đến tay không, toàn thân không có một chút trang sức, không có binh khí, thậm chí không có cái gì, dưới chân đi một đôi giày cỏ.

Đây là một thanh niên kỳ quái, hắn đi tới nơi đó, tất cả mọi người đều có cảm giác là hắn không có ở đây, thân thể của hắn tựa hồ lượn lờ như bao bọc một tầng sương mù hơi mỏng, lúc sáng lúc tối, lưu chuyển không thôi.

Cả người, tựa như một bể khổ, khôn cùng bể khổ.


Thâm trầm buồn khổ, làm cho người ta có một cảm giác căn bản không nhìn thấy đáy.

Trong nháy mắt của hắn, bất kể là Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai hay là đám thiên chi kiêu tử Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi bốn người, tất cả đều rất là kinh ngạc. Lúc trước, sau khi Diệp Khổ tiến vào Thiên Huyễn Vạn Tâm động, khí thế của hắn oai hùng như thần, nhưng lúc này tràn đầy bể khổ.

Người này chứng tỏ khổ tu là như thế nào, mới có thể luyện thành trình độ như thế, khi hắn ở trước mặt mọi người tự thân vẫn toát ra được như thế.

Hắn đã thật sự buông bỏ, tánh mạng, vinh dự, địa vị, tài phú, bỏ hết thảy, toàn bộ buông hết, trừ tu luyện, không còn có cái gì khác nữa.

Diệp Bạch lúc này trong lòng có đủ loại cảm xúc, hắn thầm so sánh với Diệp Khổ, hắn mới phát giác ra chính mình thật sự còn rất thiếu. Diệp Khổ có thể đạt tình trạng như thế là do thiên phú của hắn. Thiên phú của hắn so với Diệp Bồng Lai còn hơn rất nhiều, cho nên mới có thể đạt tới tình trạng như thế, nhưng bây giờ hắn biết, hắn đã sai lầm rồi. Lúc trước, hắn có nghe người ta nói nhưng hắn không tin, bây giờ hắn đã tin rồi.

Diệp Khổ mới sinh ra kiểm nghiệm là không có thiên phú tu luyện huyền khí, cho nên hắn đã cố gắng khổ cực tu luyện bên trong hàn đàm, nhìn thấy nghị lực của hắn như thế có một trưởng lão đã bị hắn đả động, thu hắn làm đệ tử. Hắn có thể có tu vi như hiện tại, hoàn toàn là khổ tu mà có được không có một chút may mắn nào cả. Còn Diệp Bạch, tư chất bình thường, nhưng so với Diệp Khổ, hắn may mắn hơn nhiều.

Chính là như vậy, Diệp Khổ không có thiên phú tu luyện, trở thành Diệp gia nội tông đệ nhất, nhưng vì tu luyện, hắn bỏ qua hết thảy. Khó trách tất cả nội tông đệ tử khi nói đến tên của hắn, cũng đều không tự chủ được từ trong nội tâm mang lên một cổ kính ý. Khó trách, ngay cả chấp sự trưởng lão, truyền công trưởng lão có ánh mắt như thế, khi nói đến Diệp Khổ cũng chỉ có khen ngợi mà thôi. Khó trách, ngay cả Thiên Huyễn Vạn Tâm động tứ đại trưởng lão, cũng phải đối với hắn vài phần kính trọng.

Hắn chính là Diệp Khổ.

Đi đến gần, Diệp Khổ lúc này mới nhìn thấy bốn người, mà bốn người thậm chí không có cảm giác được có người tới gần.

Hai mặt nhìn nhau sau đó, nói:

- Đi thôi. nguồn TrumTruyen.vn

Sau khi đi tới bên cạnh bốn người, hắn mở miệng nói, nhưng ngay sau đó dẫn đầu mọi người hướng về phía Diệp gia ngoại tông đi tới. Diệp khổ vẫn như cũ từng bước đi của hắn rất là kỳ quái, từng bước từng bước, phảng phất như đạp vào trái tim trái tim người khác. Diệp Khổ dường như đã lâu không có mở miệng nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn không có thói quen nói chuyện, cho nên hai chữ này có vẻ có chút trúc trắc.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy hắn đã đi xa, cho nên mỗi người đều đuổi theo. Nhưng trong lòng mọi đều có ý nghĩ của mình, Diệp Thiên Nhi chạy lên trước, nàng luôn luôn vô pháp vô thiên, tựa hồ đối với Diệp Khổ có chút sợ hãi cho nên cách một khoảng cách. Diệp Khuyết có vẻ mặt lạnh lùng, ôm kiếm đi theo phía sau Diệp Thiên Nhi không xa. Mọi người đều từ từ đi tới, trong lòng ai ai cũng có tâm sự riêng.


Diệp Bồng Lai một thân bạch y, khoảng cách của hắn không xa không gần còn Diệp Bạch thì đi sau cùng. Gương mặt của hắn dịch dung có vẻ mặt tái xám, không có ai có thể nhìn thấy nét mặt của hắn.

Đây là một tổ hợp kỳ quái, năm người đều là Diệp gia tam bối đệ tử trụ cột vững vàng. Có thể nói năm người này, chính là tương lai của Diệp gia, lần này năm người hướng về phía Diệp gia ngoại tông đi tới, rất nhanh bọn họ rời khỏi Hỏa Vân thành, dọc đường đi, cũng không có ai mở miệng nói ra câu nào.

- Vô Sương Cốc, Lạc Diệp Hải.

Đây là phía Bắc Hỏa Vân thành, có một cái sơn cốc nhỏ bên trong rừng cây nhỏ, muốn đi vào Thiên Báo Cốc cần phải trải qua một chặng đường dài. Lúc này, bóng đêm buông xuống , trong rừng cây thỉnh thoảng có người không nhịn được phát ra tiếng "Hừ" nhẹ. Có tiếng lẹp xẹp của lá cây.

Có một đoàn người, tổng cộng ước chừng mười lăm, mười sáu người, cầm đầu chính là một thiếu nữ áo tím, dáng vóc của nàng thon dài, khí nhược như lan, cả người giống như một khối băng, tươi đẹp xuất trần, không giống như người phàm trần.

Ở trên lưng của nàng, có đeo một thanh kiếm màu tím, thanh kiếm này giống như một khối hỏa ngọc, trên thân kiếm phù điêu cổ kính, thiếu nữ này trước mặt che một khăn lụa trắng, không nhìn thấy mặt mũi, một mình đứng ở một sườn núi nhỏ, ở cạnh nàng, không có một người nào dám đến gần.

Ở phía Đông có năm người đang tụ tập ở một chỗ, cầm đầu là một huyết y thanh niên, tay áo có thêu bốn đạo kiếm hình dạng giao nhau. Khuôn mặt tên thanh niên này có một vết kiếm, khí chất âm tà, nét mặt lạnh như băng, hắn ôm kiếm không nói một lời. Cón bốn tên kia, có y phục giống hắn, nhưng là áo xanh, đều vây quanh bốn phía, một nửa là cảnh vệ, một nửa là bảo vệ.

Ở phía Đông, có hai đội, đội thứ nhất có một thanh niên áo đen, tay áo thêu một đóa hoa thật dài thẳng kéo tới cánh tay, nam tử tự mình đứng ở một bên, nhìn về phía xa. Nhìn thấy hình dạng của hắn, nửa như đang mong đợi, nửa như đang hưng phấn. Cách hắn không xa, có mấy tên cùng hắn ăn mặc giống nhau đang bất đắc dĩ nhìn hắn, có ít người trong ánh mắt thậm chí còn lộ ra địch ý, nhưng hắn có bộ dạng bất cần, một mình một người đứng ở nơi đó.

Mà một đội khác, đều là những thiếu nữ áo tím trang phục giống nhau, tổng cộng có năm người, tử y phiêu động, lưng đeo trường kiếm. Ở trước ngực có một đạo đồ văn ngọn lửa hình tròn. Nhìn cái này đồ văn này, đó là đứng đầu tứ đại thế gia Đạm Thai thế gia. Như vậy, ở hai phía kia chính là La gia và Tư Đồ gia.

Ba gia tộc cũng đã đến đủ, chỉ có Diệp gia là chưa tới mà thôi.

- Hừ.

Đợi một lúc lâu, có một gã đệ tử Tư Đồ gia, nhịn không được nói:



- Diệp gia là cái gì, lại dám đến trễ như vậy, chúng ta làm sao phải ở chỗ này chờ bọn hắn, còn không bằng trực tiếp đánh vào, có hay Diệp gia không cũng như nhau thôi.

Tên đệ tử trẻ tuổi Tư Đồ gia lời nói còn chưa dứt, có một đạo thanh âm lạnh như băng bỗng nhiên vang lên:

- Chà, là ai nhìn Diệp gia không vừa mắt, có Diệp gia hay không cũng không cần sao?

Âm thanh lạnh như băng vừa xuất hiện, tùy ý vang lên theo sau là một đạo kiếm khí lạnh như băng trực tiếp phá tầng tầng hư không, hướng về phía tên đệ tử Tư Đồ tuổi trẻ vô lễ đánh tới.

Kiếm khí chưa đến, trong rừng cây lá đã bay tán loạn, tạo thành một mảnh xơ xác tiêu điều, có vô số cây cối trực tiếp bị bẻ gãy, nhất thời từng tiếng "Rầm nữa" vang lên, làm cho tất cả mọi người lúc này không khỏi biến sắc.

Cùng lúc đó tất cả mọi người đều nhìn ra phía ngoài rừng, chỉ thấy một nhóm người có một gã thanh niên nam tử tóc xám đi đầu xuất thủ.

Bốn người đi đến cũng không có ai ngăn cản.

Tất cả mọi người đều cả kinh:

- Là Diệp gia. Diệp gia đệ tử tới.

| Tải iWin