Khương Nghênh từng nói, sở dĩ Khương Tân Viễn ly hôn với Tô Vân là vì ông ta có một người phụ nữ ở bên ngoài.
Thân phận của người phụ nữ đó khá đặc biệt, trên cao khó với, như vầng trăng sáng.
Lý Thuận Đức nói xong, trong đầu Châu Dị hiện lên một bóng người, cười mỉa mai, ánh mắt âm trầm.
Khi Lý Thuận Đức rời khỏi nhà hàng nhỏ, túi quần ông ta đầy mồ hôi.
Ngoài mặt ông ta giả vờ bình tĩnh, sau khi lên taxi thì ngồi phịch xuống ghế.
Ông ta không biết mình bị bắt cóc như thế nào, rõ ràng ông ta đang nghỉ trưa trong phòng, khi tỉnh dậy đã ở trong xe của Trần Triết.
Mặt khác, Khương Nghênh và Cận Bạch đến trường mẫu giáo nơi có đứa con riêng của Tôn Chấn, ông chủ của Tuần báo Vạn Hòa đang học.
Cận Bạch ngồi ở ghế phụ khoanh chân nhai kẹo cao su:
"Chị Khương Nghênh, chúng ta sẽ bắt cóc đứa trẻ đó à?"
Khương Nghênh hai tay ôm vô lăng liếc anh chàng:
"Xem phim xã hội đen nhiều quá phải không?"
Cận Bạch:
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”
Khương Nghênh mặt không đổi sắc:
“Chụp mấy tấm ảnh trường học đi.”
Cận Bạch nghi ngờ:
“Sao chị không chụp vài bức ảnh cho đứa con ngoài giá thú đó?”
Khương Nghênh:
“Mục đích của tôi là để sau này Tuần Báo Vạn Hòa không bao giờ dám xào nấu bê bối của Châu Dị, chứ không phải để đẩy đứa trẻ đó ra đầu sóng ngọn gió.”
Cận Bạch dường như hiểu ra:
"Chụp vài bức ảnh của đứa trẻ thôi mà, chúng ta cũng đâu có truyền bá ra ngoài. Chẳng phải như vậy sẽ thuyết phục hơn nếu đem ảnh của đứa trẻ đến gặp Tôn Chấn sao?"
Khương Nghênh hạ giọng nói:
“Tôn Chấn không phải đồ ngốc, chỉ cần có ảnh trường học là đủ rồi, nếu tôi chụp ảnh đứa trẻ, nhỡ như sau này thông tin cá nhân của đứa trẻ bị lộ ra ngoài, dù là có phải tôi làm hay không thì người đầu tiên Tôn Chấn nghi ngờ sẽ là tôi.”
Cận Bạch chợt hiểu ra, chân thành nói:
“Chị Khương Nghênh, làm việc trong ngành của chị chẳng dễ dàng gì, tâm tư quá cẩn trọng. "
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Làm việc gì cũng phải chừa đường lùi, cho mình và cả cho người.”
Hơn mười phút sau, xe tới trường mẫu giáo, Khương Nghênh không xuống xe mà chụp mấy tấm ảnh trường học qua cửa sổ xe, sau đó quay xe rời đi.
Cận Bạch nghiêng đầu nhìn cô:
“Chị, chúng ta vội vàng như vậy sao?”
Khương Nghênh không hề nháy mắt mà đáp luôn: "Ừ."
Cận Bạch: "..."
Khương Nghênh lái xe đến Tuần báo Vạn Hòa, trước khi vào tòa nhà văn phòng, một số nhân viên bảo vệ đã chặn cửa.
Vài bảo vệ đứng thành một hàng chặn đường Khương Nghênh, nhìn chằm chằm Khương Nghênh mà không nói một lời.
Đứng bên cạnh Khương Nghênh, Cận Bạch nhìn đám bảo vệ với ánh mắt run rẩy, lẩm bẩm:
“Chị, bọn họ định vây bắt chị à?”
Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Không sao đâu, bảo hiểm của tôi đã có hiệu lực."
Cận Bạch: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Nếu họ thực sự làm điều gì đó với tôi, họ sẽ là quý nhân trong nửa đời còn lại của tôi."
Cận Bạch hoàn toàn không hiểu: "Là sao?"
Khương Nghênh thấp giọng nói:
"Cả đời chúng ta đấu tranh vì cái gì?"
Cận Bạch trả lời:
“Để dưỡng già.”
Khương Nghênh gật đầu:
“Đây chẳng phải là những người muốn cho tôi dưỡng lão sao?”
Cận Bạch chợt tỉnh ngộ, kéo Khương Nghênh ra phía sau chặn lại, xắn tay áo nói:
“Chị, cho em cơ hội đi đường tắt này đi.”
Cận Bạch đang chuẩn bị, háo hức muốn thử, trong mắt anh tràn đầy khao khát về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Nhìn thấy Cận Bạch sắp rơi vào trong đám bảo vệ, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến từ phía sau đám bảo vệ:
"Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi, người bên dưới không hiểu chuyện."
Người phụ nữ vừa nói xong, tất cả nhân viên bảo vệ ở cửa đều giải tán.
Người phụ nữ bước tới, đưa tay ra cho Khương Nghênh và mỉm cười nói:
"Chào chị, Trưởng phòng Khương, tôi là thư ký của sếp Tôn, tôi họ Tần, chị có thể gọi tôi là Tiểu Tần. "
Người phụ nữ có mái tóc ngắn dài đến tai, khuôn mặt trẻ thơ, cư xử duyên dáng và nói năng chừng mực.
Khương Nghênh hơi nắm nhẹ ngón tay của người phụ nữ và mỉm cười:
"Thư ký Tần, nghe danh cô đã lâu.”
Sự tương tác xã hội cần thiết giữa những người trưởng thành, tâng bốc lẫn nhau kiểu xã giao.
Ngưỡng mộ đã lâu, nghe danh đã lâu.
Người thông minh đương nhiên sẽ biết dừng lại tại đâu, và mỉm cười cảm ơn.
Chỉ sợ nếu gặp phải kẻ ngốc, thì sẽ lại hỏi bạn: Bạn nghe danh tôi từ đâu?
Cũng may Thư ký Tần là người thông minh, ngay khi Khương Nghênh nói xong thì mỉm cười, đưa tay tỏ ý “mời” cô.
Bước vào tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên, đối phương luôn mỉm cười và giữ một khoảng cách nhất định với Khương Nghênh.
Sau khi ra khỏi thang máy, đối phương đưa Khương Nghênh ra ngoài văn phòng của Tôn Chấn, giơ tay giúp cô gõ cửa hai lần, sau khi nhận được sự đồng ý từ bên trong, cô ta đưa tay đẩy cửa ra:
"Trưởng phòng Khương, mời chị.”
Khương Nghênh: “Cảm ơn cô.”
Khương Nghênh nói xong, đang định bước vào thì đối phương đã ngăn cản Cận Bạch:
"Cậu em này không cần vào đâu nhỉ? Sếp Tôn chúng tôi nói chỉ muốn gặp một mình Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh cười nói với Cận Bạch:
“Cậu chờ tôi ở cổng đi.”
Cận Bạch miễn cưỡng đáp ứng, hạ giọng nói: "Dạ."
Khương Nghênh đến với sự chuẩn bị sẵn, còn Tôn Chấn hiển nhiên cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
Sau khi Khương Nghênh bước vào, đầu tiên hai bên trao đổi vài lời chào hỏi, sau đó Tôn Chấn mỉm cười nói thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay Trưởng phòng Khương đến đây vì chuyện của sếp Châu?"
Khương Nghênh ngồi trên chiếc ghế đối diện với Tôn Chấn, mỉm cười đáp lại:
"Đúng vậy, tôi hy vọng những thông tin sai lệch do tạp chí của anh đăng tải có thể được xóa càng sớm càng tốt, đồng thời xin lỗi sếp Châu của chúng tôi."
Tôn Chấn nghe nói đến Khương Nghênh từ lâu, biết rõ năng lực của cô trong giới và cũng biết là Châu Dị đang công khai theo đuổi cô.
Tuy những tin tức này thật thật giả giả, nhưng dù thật hay giả thì cũng không nên coi thường.
Khương Nghênh nói xong, thân hình hơi mập mạp của Tôn Chấn di chuyển trên ghế da, phát ra âm thanh ma sát khó chịu:
"Trưởng phòng Khương, nói thật với cô, chúng tôi là công ty nhỏ, không có gan đối đầu với sếp Châu, chủ yếu thì là…”
Tôn Chấn nới với Khương Nghênh với giọng trang trọng, ngón tay thon dài trắng nõn của Khương Nghênh nhịp nhàng gõ lên tay vịn, cắt ngang lời anh ta:
"Anh Tôn."
Tôn Chấn sửng sốt:
"Sao cơ?"
Nụ cười trên mặt Khương Nghênh dần tắt:
“Dạo này tôi chưa kịp chúc mừng anh, chúc mừng họ Tôn nhà anh có người nối dõi.”
Vẻ mặt Tôn Chấn khựng lại:
"Cô… cô đang nói gì?"
Khương Nghênh cười ngọt ngào:
"Chỉ là không biết bà Tôn có vui vẻ như anh hay không thôi."
Tôn Chấn: "..."
Tôn Chấn không biết Khương Nghênh nắm được bao nhiêu thông tin cá nhân của anh ta, vì vậy anh ta không dám suy đoán, và không dám nói bừa bãi.
Thấy anh im lặng, Khương Nghênh rút điện thoại từ trong túi, mở bức ảnh chụp ở cổng trường đưa cho anh.
Tôn Chấn nhìn qua, sắc mặt hoàn toàn tối lại.
Khương Nghênh bình tĩnh nói:
"Anh Tôn yên tâm. Tôi chỉ chụp ảnh trường học chứ không chụp cậu Tôn. Tôi thậm chí còn không biết cậu Tôn trông như thế nào. Nếu anh Tôn không tin thì anh có thể gọi đến trường để xem CCTV, xe của tôi chỉ ở đó chưa đầy mười giây."
Khương Nghênh nói xong những gì cô muốn nói và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tôn Chấn.
Tôn Chấn:
“Trưởng phòng Khương giỏi đấy.”
Khương Nghênh:
"Trách nhiệm công việc của tôi thôi, hy vọng anh Tôn có thể hiểu được."
Tôn Chấn cảnh giác nhìn Khương Nghênh:
"Nếu tôi không hiểu thì sao?"
Khương Nghênh thản nhiên nói:
“Khi đó có lẽ tôi sẽ không hiểu được cảm giác của anh Tôn khi gánh vác dòng dõi cho nhà họ Tôn, tôi là phụ nữ, có lẽ sẽ dễ thông cảm với bà Tôn hơn, người đã vất vả cả đời nhưng cuối cùng chỉ là bước đệm cho người khác.”