Bầu không khí khá căng thẳng, Tôn Chấn và Khương Nghênh nhìn nhau.
Người trước đầy giận dữ, trong khi người sau lại vô cùng bình thản.
Bầu không khí như vậy kéo dài ước chừng nửa phút, Tôn Chấn nghiến răng gượng cười:
"Trưởng phòng Khương quả nhiên đúng như lời đồn, thủ đoạn không tầm thường chút nào."
Khương Nghênh vẫn bình tĩnh nói:
"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."
Tôn Chấn cầm lấy tách trà trên bàn, liên tục nhấp vài ngụm:
"Làm sao tôi có thể tin được sau này cô sẽ không uy hiếp tôi bằng chuyện này?"
Khương Nghênh:
"Anh Tôn, tôi là người xử lý khủng hoảng truyền thông cho Châu Thị Media, chứ không phải là một tên lưu manh hay xã hội đen. Tôi vẫn xem trọng danh tiếng."
Khương Nghênh nói xong, Tôn Chấn nhìn chằm chằm Khương Nghênh vài lần để chắc rằng cô không nói dối, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Cho tôi một chút thời gian, chuyện này cần phải tính toán lâu dài."
Khương Nghênh liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn của Tôn Chấn:
"Ba tiếng đồng hồ."
Tôn Chấn trợn tròn mắt: "Cái gì?"
Khương Nghênh cười nhẹ:
“Ba tiếng là giới hạn mà tôi có thể chấp nhận.”
Tôn Chấn nói với vẻ mặt nghiêm trọng:
"Sao có thể được chứ?"
Khương Nghênh ngoảnh mặt làm ngơ:
“Tôi tin anh Tôn có năng lực này.”
Khương Nghênh nói xong, không đợi Tôn Chấn trả lời, cô đã đứng dậy, mỉm cười chào tạm biệt anh rồi bước đi.
Nhìn theo Khương Nghênh đi ra ngoài, Tôn Chấn vung tay ném tách trà trên bàn xuống đất, chửi thề vài câu, do dự một hồi, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số.
Khi đầu bên kia nhấc máy, Tôn Chấn đã điều chỉnh lại tâm trạng, cười lấy lòng bán than:
“Sếp Châu, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn số tiền anh đưa cho tôi. Anh không biết đâu, cái cô xử lý quan hệ công chúng dưới quyền của em trai anh là một nhân vật rất ác, cô ta đã điều tra tôi tường tận…”
Sau khi Khương Nghênh rời khỏi văn phòng của Tôn Chấn, Cận Bạch ngay lập tức đón cô.
"Chị Khương Nghênh."
“Lên xe rồi nói.”
Cận Bạch muốn hỏi điều gì đó, nhưng khi nghe Khương Nghênh nói vậy, anh ngừng nói và theo sát phía sau.
Lúc hai người ra ngoài lên xe, Cận Bạch nhịn không được bèn hỏi:
"Chị Khương Nghênh, xử lý xong chưa?"
Khương Nghênh:
“Cơ bản là xong rồi.”
Nghe vậy, Cận Bạch nhìn thấy Khương Nghênh đang sắp lái xe, bèn kéo dây an toàn bên hông rồi thắt vào:
"Cơ bản? Vậy vẫn có khả năng gặp sự cố bất ngờ?"
Khương Nghênh xoay tay lái:
“Làm người không nên nói chắc điều gì, nếu không có khi lại thành tự vả mặt mình.”
Cận Bạch: "..."
Sau một tiếng rưỡi Tôn Chấn mới cho đăng bài thanh minh, lời nói chân thành, không chỉ minh oan cho Châu Dị mà còn là để tạo dựng hình ảnh một tuần báo giải trí có lương tâm.
Khi Khương Nghênh nhìn thấy bài thanh minh, cô đã về đến công ty.
Kiều Nam đang báo cáo công việc, Khương Nghênh vừa nghe vừa xem bài thanh minh của Tuần báo Vạn Hòa.
Không thể không nói là Tôn Chấn này nhiều mặt thật.
Tuyên bố thanh minh vừa được đăng lên, không hề thu hút sự chống đối mà còn lôi kéo được lòng người của những người đang hóng chuyện.
Lúc Khương Nghênh đang duyệt web trên máy tính, Kiều Nam cũng đang nghiêng đầu xem, sau khi báo cáo công việc, cô không nhịn được mà nói:
"Trưởng phòng Khương, tuần báo Vạn Hòa này thực sự khiến em phải có cái nhìn khác đó.”
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Bất kỳ công ty hay doanh nghiệp nào có thể tồn tại hơn mười năm thì không thể xem thường thực lực họ."
Tôn Chấn, một quý tử nhà nghèo xuất thân từ nơi bần cùng nghèo khổ, ngoài sự may mắn cưới được một người vợ tốt, thì không nên đánh giá thấp thực lực của bản thân anh ta.
Người vợ giàu có chỉ là chiếc thang để anh đi tắt leo lên đỉnh cao, không thể xóa bỏ được năng lực cá nhân của anh.
Quý tử nhà nghèo lấy vợ giàu có rất nhiều, nhưng không nhiều người có thể bước lên cao được như Tôn Chấn.
Điểm yếu bản tính con người là luôn không chịu đánh giá chíinh xác thành tựu của người khác, cứ hay tự động đeo kính râm vào mà đánh giá, rồi cho người khác là vô giá trị.
Kết quả cuối cùng: khinh địch, bản thân thất bại thê thảm.
Kiều Nam như thể hiểu ra gật gật đầu:
"Em hiểu rồi."
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh mỉm cười, đang định dặn dò cô việc của Thiệu Hạ thì điện thoại di động trên bàn reo lên.
Khương Nghênh liếc nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến của Khúc Tích, đưa tay cầm điện thoại, ấn trả lời:
"A lô?"
Khúc Tích:
"Bà sắp tan làm chưa? Đi bar một đêm không?"
Khương Nghênh trêu chọc:
“Tửu lượng của bà có chịu nổi một đêm không?”
Khúc Tích thở dài trong điện thoại:
"Tui sẽ bỏ mạng mình để bầu bạn bên quân tử vậy!"
Khương Nghênh nói đùa:
"Tui không phải là quân tử, và tui cũng không cần cái mạng của bà.”
Khúc Tích cười nói:
"Ừ, bây giờ bà chỉ muốn mạng của Châu Dị, bà đâu có coi cái mạng tui ra gì đâu.”
Khương Nghênh biết Khúc Tích đang nói đùa, vẫn giữ nụ cười trên môi:
"Đừng lắm lời nữa, nhắn địa chỉ lại đi. Tan lại tui lái xe đến.”
Khúc Tích đắc ý với màn khích tướng của mình:
"Cứ phải để tui mang Châu Dị ra khắc chế bà.”
Sau khi cúp máy với Khúc Tích, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Kiều Nam:
"Thiệu Hạ và trợ lý của cô ấy ngày mai sẽ đến gặp tôi, nếu tôi không có ở đây, cô có thể trực tiếp sắp xếp bọn họ đợi tôi trong văn phòng."
Kiều Nam đáp: "Dạ."
Khương Nghênh cúi đầu, kéo cổ tay áo lên nhìn đồng hồ, sau đó hỏi:
“Sếp Châu có ở công ty không?”
Nhắc đến Châu Dị, Kiều Nam mím môi cười nói:
"Có ạ, Trưởng phòng Khương định sang báo cáo công việc ạ?”
Khương Nghênh “ừ” rồi đứng lên, sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Kiều Nam, cô nói với giọng hờ hững:
“Đừng có tưởng tượng những thứ ngoài công việc.”
Khương Nghênh nói xong thì đi đến phòng làm việc của Châu Dị.
Khương Nghênh đi đến phòng làm việc của CEO, ngón tay cong lên gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra, trợ lý Trần đứng ở trong cửa bê chén thuốc bốc khói nhìn Khương Nghênh:
"Mợ."
Khương Nghênh liếc nhìn chén thuốc trong tay trợ lý Trần, kinh ngạc mấy giây, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường:
"Sếp Châu có không? Tôi sẽ báo cáo với anh ấy về chuyện Tuần báo Vạn Hòa."
Trợ lý Trần xoay người sang một bên, ra hiệu cho Khương Nghênh đi vào.
Khương Nghênh bước vào, trợ lý Trần nói:
"Sếp Châu ở đây, nhưng tình trạng hiện tại không tốt lắm."
Khương Nghênh: "Hả?"
Trợ lý Trần thấp giọng nói:
“Anh ấy sốt mà không chịu uống thuốc.”
Trợ lý Trần nói xong liền đưa chén thuốc đang cầm trong tay cho Khương Nghênh:
“Mợ, hay là mợ thử xem?"
Khương Nghênh nhìn chén thuốc trước mặt nhưng không cầm, trợ lý Trần bèn nói:
"Cũng chẳng hiểu Sếp Châu nghĩ gì nữa, trời lạnh thế này mà ra bờ sông hóng gió, bị nhiễm lạnh phát ốm lại không chịu uống thuốc…”
Khương Nghênh: "..."
Đêm qua gió ven sông rất mạnh, gió lạnh buốt xương.
Khương Nghênh hơi mím môi, không biết trợ lý Trần nói thật hay nói dối, cô khựng lại vài giây, sau đó nhận lấy thuốc từ trợ lý Trần:
“Sếp Châu ở phòng nghỉ à?”
Trợ lý Trần rất kích động khi nhìn thấy Khương Nghênh cầm chén thuốc:
"Dạ, ở phòng nghỉ."
Khương Nghênh nhẹ giọng nói:
“Nhân tiện tôi sẽ báo cáo công việc với anh ấy.”
Khương Nghênh nói xong bèn đi về phía phòng nghỉ, trợ lý Trần nhìn Khương Nghênh đi vào cửa thì lập tức xoay người ra khỏi cửa.
Trong phòng nghỉ, rèm cửa sổ kéo kín, tối đen như mực, không có ánh sáng lọt vào.
Khương Nghênh tiến hai bước vào trong, thăm dò hỏi:
"Châu Dị?"
Bóng dáng cao lớn nằm trên giường chợt cười trong miệng, một tay che mắt, giọng khàn khàn, lẩm bẩm:
"Tiêu rồi, sốt đến hồ đồ rồi, ảo giác…”