Châu Dị vừa nói xong, đầu ngón tay Khương Nghênh chạm vào công tắc trên tường.
Tiếng tách nhỏ vang lên, phòng nghỉ chợt bừng sáng.
Châu Dị nhắm mắt lại theo bản năng, mấy giây sau mới nheo mắt nhìn về phía cửa phòng.
Thấy Châu Dị nhìn sang, Khương Nghênh cầm chén thuốc bước lên, hơi khom lưng đặt chén thuốc lên bàn ở đầu giường, cô liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của Châu Dị, nhẹ giọng nói:
"Anh sốt à?"
Giọng nói Châu Dị khàn khàn khô khốc, khóe miệng khá cứng:
"Không có."
Khương Nghênh:
“Giọng khàn khàn thế này rồi còn gì.”
Châu Dị giơ tay kéo vạt áo để tản nhiệt:
“Do chiều có uống rượu.”
Lý do này của Châu Dị khá thanh tân thoát tục, Khương Nghênh gõ lên chén thuốc trên bàn đầu giường:
“Nếu tôi bị cận thị hơn 7 độ, có lẽ tôi sẽ tin.”
Châu Dị ốm khá nặng, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ngơ ngác hỏi lại:
"Hả?"
Thật hiếm khi Khương Nghênh thấy Châu Dị đờ đẫn như vậy, không khỏi mỉm cười bèn nói:
"Cận thị hơn 7 độ, không đeo kính, thì cách xa một mét sẽ không thể phân biệt được người và vật."
Châu Dị nghe vậy, dừng lại một chút, khịt mũi nói:
"Quá cường điệu rồi."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Không phải cường điệu, Thường Bác cận thị nên hiểu rõ lắm.”
Khương Nghênh nói xong cũng không vội thúc Châu Dị uống thuốc mà báo cáo sơ bộ về tình hình của Tôn Chấn với anh.
Hai má Châu Dị nóng bừng, ngay cả màu da dưới cổ áo cũng trở nên khác thường:
“Con cáo già Tôn Chấn đó, có lẽ ngay từ đầu đã chừa sẵn cho mình một lối thoát.”
Khương Nghênh tiếp lời anh:
"Anh ta là một người thông minh."
Biết về đứa con ngoài giá thú của Tôn Chấn, Châu Dị cười khẩy:
“Nếu anh ta thực sự thông minh thì nên trân trọng thành tựu hiện tại của mình, chứ không phải là ngu ngốc đến mức tạo ra đứa con ngoài giá thú.”
Khương Nghênh cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó rồi ngẩng đầu lên:
“Có lẽ là trong nhà có ngai vàng cần có người kế vị?”
Châu Dị mặc dù đầu óc choáng váng, nhưng cũng có thể nhận ra Khương Nghênh đang nói đùa với mình, đôi môi mỏng mấp máy:
"Chắc cũng đến 80, 90 phần trăm.”
Bầu không khí giữa hai người hòa hợp hiếm có, họ rất hiểu nhau.
Khương Nghênh chủ động gợi chủ đề, tán gẫu thêm vài câu, cuối cùng bình thản dẫn dắt đến chén thuốc.
Châu Dị giương mắt nhìn cô, cười hờ hững: "Em chơi chiêu với anh à?"
Khương Nghênh không phủ nhận:
“Chẳng còn cách nào mà. Từ xưa đến nay, tình cảm không thể giữ được trái tim, chỉ có chơi chiêu mới có được lòng người.”
Châu Dị:
“Em không thử dùng chiêu tình cảm, sao em biết là không có tác dụng?”
Khương Nghênh vốn chỉ là thuận miệng nói, song chẳng ngờ Châu đáp lại khiến cô cạn lời.
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên gương mặt Khương Nghênh dần tắt, cô mím chặt môi:
"Tan làm rồi, tôi có hẹn với Khúc Tích.”
Châu Dị từ nhà hàng trở về thì bắt đầu phát sốt, lúc này tâm trí váng vất.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, đầu anh ong ong.
Khương Nghênh nói xong, thấy Châu Dị im lặng, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Nào ngờ cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy Châu Dị bảo:
“Em bón cho anh đi.”
Khương Nghênh dừng một chút, quay đầu lại:
"Sao chứ?"
Giọng Châu Dị trầm thấp, không khó nhận ra sự tủi thân và khó chịu:
"Không phải em muốn anh uống thuốc sao? Em bón cho anh, anh sẽ uống."
Khi Châu Dị thốt lên những lời ấy thì một tay đặt lên trán, vẻ mặt thâm trầm.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm anh vài giây, nghĩ lại thì bệnh của anh là do đi hóng gió với cô nên cô hít một hơi thật sâu, xoay người bước về phía trước, cầm bát thuốc trên bàn cạnh giường lên đưa cho Châu Dị.
“Anh có thể ngồi dậy được không?"
Châu Dị nhắm mắt lại, đáp:
"Không ngồi nổi."
Khương Nghênh:
“Tôi tìm cho anh một ống hút nhé?”
Châu Dị trầm giọng nói:
“Sao em không tìm cho anh một cái muỗng? Rồi khi cho anh uống thì em kèm thêm một câu nữa là “Đại Lang, uống thuốc đi chàng”?”
Khương Nghênh có trí tưởng tượng rất tốt, nghe Châu Dị miêu tả như vậy, hình ảnh ấy hiện ngay trong tâm trí cô, khiến cô không khỏi bật cười:
“Thời của Đại Lang là uống trực tiếp từ bát luôn chứ không dùng muỗng.”
Châu Dị nghe vậy, đặt tay lên trán, nhướng mày nhìn Khương Nghênh:
“Em thật sự xem anh là Đại Lang sao?”
Khương Nghênh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Châu Dị, không chắc anh có phải anh bị sốt đến mức thần trí mê man hay không, cô thản nhiên nói:
"Đại Lang làm gì đẹp trai bằng anh, nếu mà phải xếp hạng thì chí ít cũng phải là Nhị Lang.”
Khương Nghênh lập tức hối hận sau khi nói như vậy.
Đại Lang Nhị Lang là sao chứ?
Gần đây cô thật sự không biết kiềm chế bản tính của mình trước mặt Châu Dị.
Khương Nghênh mím chặt môi điều chỉnh lại tâm trạng. Châu Dị nhìn cô hồi lâu, khóe môi hiện lên nụ cười hờ hững:
"Khương Nghênh."
Khương Nghênh cau mày: "Hả?"
Châu Dị yếu ớt nói:
"Đỡ anh đứng lên."
Nghe vậy, Khương Nghênh nhìn về phía Châu Dị:
"Anh chắc chắn tôi đỡ anh đứng lên thì anh sẽ uống thuốc đàng hoàng chứ?"
Châu Dị nhìn Khương Nghênh dò xét, tức cười nói:
"Giờ anh muốn ngồi dậy còn cần em đỡ lên, em nghĩ anh còn có thể làm gì chứ?"
Khương Nghênh trầm ngâm một lát, đặt chén thuốc trong tay xuống, nghiêng người đỡ Châu Dị.
Mượn sức của Khương Nghênh, Châu Dị khó khăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, khàn giọng nói:
"Em đưa thuốc cho anh."
Khương Nghênh một tay đỡ Châu Dị, một tay bê chén thuốc.
Sau khi Châu Dị nhận bát thuốc, đôi chân mày nhíu lại, nín thở và uống hết trong một hơi, như thể đang đi đến pháp trường.
Khương Nghênh nhìn anh uống xong, cúi đầu nói:
"Anh cần uống chút nước súc miệng không?"
Trên chóp mũi Châu Dị có một lớp mồ hôi mỏng, anh ngước mắt lên nhìn cô:
"Anh muốn ăn kẹo.”
Khương Nghênh có chút sửng sốt:
"Sao cơ?"
Ánh mắt Châu Dị tối lại, đưa tay tóm lấy gáy Khương Nghênh ấn cô xuống, liếm liếm khóe môi cô:
“Ngọt thật.”