Châu Dị chỉ hôn phơn phớt, không sâu.
Giây phút Khương Nghênh được buông ra, cả người còn chưa kịp thoát ra khỏi dục vọng.
Châu Dị tựa trán vào cô, nhẹ nhàng cười nói:
“Anh bị cảm, sợ lây cho em.”
Khương Nghênh đỏ mặt đến mức không nói được một lời bào chữa nào mà chỉ có thể im lặng.
Khương Nghênh không giỏi lừa dối bản thân, cũng không giỏi nói dối.
Cô không thể tự tin nói với Châu Dị lúc này rằng cô đang rất bình thản.
Châu Dị nhìn thấy dục vọng trong mắt cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh véo sau gáy cô:
“Em ngoan đi, thực sự không được.”
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, khàn giọng dỗ dành cô:
"Không phải em hẹn Khúc Tích sao? Có phải là sẽ uống rượu không? Anh bảo Trần Triết đưa em đi nhé?"
Khương Nghênh nhìn vào bên trong cổ áo Châu Dị, một đoạn xương đòn lờ mờ ẩn hiện, cô mím môi:
"Không cần đâu."
Sau khi Khương Nghênh ra khỏi văn phòng Châu Dị, cô đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Vừa lên xe, cô đã nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích.
Dạo này Khúc Tích rất vui vẻ, giọng nói lộ ra vẻ vui mừng:
"Nghênh Nghênh, sao giờ còn chưa tới?"
Khương Nghênh xoay tay lái:
“Mới tan sở.”
Khúc Tích:
"Mới tan sở? Tôi còn kẹt việc ấy chứ! Đáng lẽ bà phải tan làm từ nửa tiếng trước mới phải."
Khương Nghênh mặt không đổi sắc đáp:
“Tui đột ngột có chút việc phải xử lý, nên bận một chút.”
Công việc của Khương Nghênh khá đặc thù, làm thêm giờ là bình thường, Khúc Tích nghe vậy cũng không hề nghi ngờ:
"Được rồi, vậy bao lâu nữa bà đến?"
Khương Nghênh:
"Bốn mươi phút nữa nếu không tắc đường, còn kẹt xe thì tầm tiếng nữa.”
Giờ này là giờ cao điểm, ùn tắc giao thông là điều không thể tránh khỏi.
Khúc Tích rên rỉ tỏ vẻ bất mãn, một lúc sau cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh lái xe với tốc độ không đổi, khuôn mặt bệnh nặng của Châu Dị hiện lên trong đầu cô, cô cau mày, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho trợ lý Trần.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói quen thuộc của trợ lý Trần vang lên:
“Mợ.”
Khương Nghênh:
“Sếp Châu về chưa?”
Trợ lý Trần:
“Dạ chưa, Sếp Châu uống thuốc xong thì ngủ rồi.”
Khương Nghênh dừng một chút rồi nói:
"Ừ."
Trợ lý Trần: "???"
Ừ?
Rồi sao?
Chỉ vậy thôi?
Điện thoại yên tĩnh đến lạ thường, Khương Nghênh và trợ lý Trần đều không lên tiếng.
Vài giây sau, Khương Nghênh cúp điện thoại.
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại hồi lâu không lên tiếng, trợ lý Trần đưa màn hình điện thoại lại gần và nhìn.
Sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại di động tối đen, anh bèn trấn an tâm lý: Tôi không ngại gì cả, người ngại ngùng chính là mợ chủ.
Khi Khương Nghênh lái xe đến quán bar, Khúc Tích đã gọi đồ uống.
Nhìn thấy Khương Nghênh đi vào cửa, Khúc Tích đứng lên ôm cô thật chặt.
Truyện được đăng tại TruyenMoi .org
Khương Nghênh liếc nhìn lên bàn:
"Bà chắc là đã uống đã?”
Khúc Tích nói:
"Sao lại không? Chỉ có hai chúng ta thôi, Thường Bác quay phim không có thời gian."
Khương Nghênh cởi áo khoác, đi về phía ghế sô pha:
“Sáu chai bia cộng với một đĩa lạc, bà còn lãng phí một căn phòng riêng của người ta đó? Cũng may là bây giờ tố chất của nhân dân được nâng cao, nếu không thì có khi bà bị đánh cho mà chết.”
Khúc Tích:
“Đừng quan tâm đến tiểu tiết, thứ chúng ta cần chính là phong cách.”
Khương Nghênh nhướng mày nhìn cô:
“Phong cách sáu chai bia và một đĩa đậu phụng?”
Khúc Tích ho khan vài tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.
Khương Nghênh thấy vậy bèn trêu:
"Nếu có Kỷ lục Guinness Thế giới về tính keo kiệt, thì bà chắc chắn có thể sẽ tạo ra kỳ tích."
Khúc Tích bất mãn phản bác:
"Cái từ “keo kiệt” làm tổn thương lòng tự trọng quá, bà nên lịch sự chút đi. Hãy gọi tôi là người tiêu dùng khá nhạy cảm về giá.”
Nghe Khúc Tích nói vậy, Khương Nghênh không nói nên lời, bèn đưa ngón tay cái tán thưởng.
Hai người đấu võ mồm một lúc rồi bắt đầu ngồi xuống uống rượu.
Khúc Tích thạo tin hành lang nên nói với Khương Nghênh về chuyện của Tôn Chấn:
"Nghe nói chiều nay Tôn Chấn đã đưa đứa con trai cưng của mình về quê rồi, chậc chậc, tốc độ nhanh thật.”
Khương Nghênh dựa vào ghế sô pha uống rượu, bình luận:
"Đúng là bịt tai trộm chuông."
Khúc Tích cười nói:
"Bà nghĩ xem, vợ anh ta không biết thật, hay là giả vờ không biết?”
Khương Nghênh lắc đầu, thành thật nói:
"Tui không biết."
Khúc Tích lại nói:
“Cùng là phụ nữ, lẽ nào bà không nghĩ đến chuyện kể với bà Tôn chuyện này sao?
Khương Nghênh quay đầu nhìn Khúc Tích, nhấp một ngụm bia:
"Chưa từng nghĩ đến."
Khúc Tích:
"Nghênh Nghênh, có đôi khi tui thật sự rất khâm phục sự bình thản của bà."
Khương Nghênh:
“Không phải là bình thản, mỗi người đều có cách sống riêng, nếu bà can thiệp vào, có thể người ta sẽ không cảm kích, mà thậm chí còn cho rằng bà đang phá hoại hạnh phúc của người ta.”
Khúc Tích gật đầu nói: "Cũng phải."
Khương Nghênh và Khúc Tích nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy chống sáu chai bia chỉ còn lại chai rỗng.
Khúc Tích vừa uống đến hưng phấn, không đợi Khương Nghênh nói, cô đã đứng dậy chủ động ra khỏi phòng riêng để gọi phục vụ gọi thêm bia.
Bước ra khỏi phòng, Khúc Tích thuận tay tóm lấy phục vụ để gọi bia.
Cô vừa định nói thì tai họa ập đến, một chai rượu phát nổ dưới chân cô, một mảnh chai làm xước mắt cá chân của cô.
Khúc Tích rít lên, ngẩng đầu định chửi rủa thì nhìn thấy Bùi Nghiêu đang kéo một người đàn ông bị đánh đến mũi bầm tím, mặt sưng tấy từ phòng bên cạnh, vẻ mặt u ám:
"Sao mày dám lừa ông? Mày có mấy cái mạng hả?”