Ngọn nến Minh Chúc trong tay hắn ta không ngừng rung lắc, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Mày... mày dám làm vậy với tao?”
Thanh niên áo choàng tím kinh hãi hét lên: “Tao là người của nhà họ Hà ở đại lục Lăng Tiêu, mày dám...”
Ầm!
Diệp Bắc Minh ném thanh niên mặc áo choàng tím ra xa, khiến hắn đập mạnh hắn xuống sàn thuyền, hắn ta lăn lông lốc đến bên cạnh mái chèo.
“Chèo thuyền, hoặc, chết!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thanh niên mặc áo choàng tím run rẩy, ánh mắt của người trước mặt này lạnh lùng đến đáng sợ. Trực giác mách bảo hắn, nếu không chèo thuyền, hắn ta thực sự sẽ chết.
Hắn ta vội vã cầm lấy mái chèo, dùng sức chèo thật mạnh.
Hơn mười người đi cùng thấy vậy, định bước tới giúp đỡ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Các người ai dám giúp đỡ, tao sẽ vặt đầu hắn xuống!”
Lời này vừa nói ra, không ai còn dám cử động nữa.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Người thanh niên này, cậu có thiên phú không tồi, tôi tên là Lục Thanh Phong, đến từ Vô Cực Tông của thế giới Bản Nguyên”.
“Cậu có hứng thú gia nhập Vô Cực Tông của chúng tôi không?”
Con mẹ nó!
Thế giới Bản Nguyên.
Vô Cực Tông?
Bà nó chứ!
Thanh niên áo choàng tím nghe được lời này, toàn thân lập tức run lên vì kích động.
Hắn ta buột miệng nói: “Lục... Lục tiền tối, tôi tên là Hà Đức Bản...tôi...”
“Cút!”
Lục Thanh Phong phun ra một câu.
Hà Đức Bản cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tai ù đi, cả người đột nhiên bay ra ngoài.
Lục Thanh Phong không thèm nhìn hắn ta mà vẫn mỉm cười với Diệp Bắc Minh: “Chàng thanh niên này, cậu là một hạt giống tốt, cân nhắc một chút!”
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống: “Không thích!”
Lục Thanh Phong cau mày.
Năm người thanh niên đứng phía sau không nhịn được, một người mặc áo trắng trong số đó hét lên giận dữ: “Nhóc con, đừng có không biết điều...”
“Thôi đi!”
Lục Thanh Phong trực tiếp ngăn cản người này tiếp tục nói, lắc lắc đầu.
Người áo trắng lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, đè xuống cơn lửa giận trong lòng.
Bốn người còn lại cũng cười nhạo không thôi.
Một giờ sau, thuyền cập bến.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao xuống khỏi thuyền, biến mất trong bóng tối.
Thanh niên mặc áo choàng tím hét lên: “Mẹ nó! Đừng để hắn ta trốn mất. Nhanh, liên lạc với anh trai tao ngay, tao muốn nó phải chết!”
Một hơi lao đi mấy chục dặm, Diệp Bắc Minh lập tức ra lệnh: “Tiểu tháp, mau tìm kiếm tung tích của cha mẹ tôi và bảy sư tỷ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu có nhìn thấy những đám sương mù ma quái đang lơ lửng trên không trung kia không?”
“Nó gây cản trở rất lớn đến tốc độ tìm kiếm của bổn tháp. Trước mắt, thần hồn của tôi chỉ có thể dò tìm trong bán kính trăm dặm”.
“Muốn lục soát toàn bộ Minh Giới, sợ rằng một hai ngày là không đủ”.
“Đài luân hồi rất đơn giản, nó nằm ở nơi sâu nhất của Minh Giới, về phần cha mẹ của cậu...”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Cha mẹ. Hai người rốt cuộc đang ở nơi đâu?”