Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, có người tới rồi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, liền sau đó ẩn mình vào trong bóng tối.
Một lát sau, một bóng người vội vàng chạy tới: "Hả? Người đâu? Chạy nhanh thế làm gì?”
“Người ta cũng đâu có ăn thịt anh!”
Chính là cô gái đó.
Giây tiếp theo.
Một giọng nói lạnh băng từ phía sau vang lên: "Là cô? Cô đi theo tôi làm cái gì?”
Cô gái vội vã ngoảnh đầu lại, vỗ ngực thở phào một hơi: “Anh dọa sợ tôi rồi đó, sao lại đột nhiên trốn đi vậy?”
“Về phần tại sao lại đi theo anh, đương nhiên là muốn kết bạn đồng hành rồi!”
“Minh giới không hề an toàn, càng đi sâu càng nguy hiểm, đi cùng nhau chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
Dứt lời anh liền đi thẳng về một hướng.
“Này!”
Cô gái nhanh chóng bước lên trước chặn đường Diệp Bắc Minh: “Nếu không phải tôi thấy thực lực của anh không tồi thì còn lâu tôi mới tìm anh lập nhóm!”
Diệp Bắc Minh lười để ý tới cô ta.
Trực tiếp phớt lờ!
Cô gái khoanh tay trước ngực, hét vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Nhất định là người thân của anh đã qua đời, anh không thể chấp nhận được sự thật nên mới tới Minh giới phải không?”
“Minh giới rộng lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu, anh cứ mù quáng tìm kiếm như vậy thì không biết tới tháng năm nào mới tìm được người muốn gặp!”
Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ.
“Nhưng tôi lại có cách!”
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại bước chân.
Quay đầu!
Lạnh nhạt nhìn cô gái đó hỏi: “Cách gì?”
“Hừ!”
Cô gái hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đáp: “Vừa rồi tôi cầu xin anh lập đội nhưng anh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối rồi!”
“Bây giờ lại muốn tôi chỉ cách? Nào có chuyện tốt như vậy, anh cầu xin tôi đi!”
“Không nói thì thôi vậy”.
Diệp Bắc Minh trợn mắt, xoay người liền rời đi.
Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có cách, anh không tin người trước mắt này lại có thể làm được!
Chắc chắn là đang lừa gạt anh!
Thấy Diệp Bắc Minh thực sự muốn rời đi, cô gái lập tức sốt ruột: “Này, được rồi được rồi! Tôi nói cho anh biết!”
Lời này vừa vang lên.
Cô gái vỗ nhẹ vào chiếc túi ma thú đeo ở eo, một bóng đen lập tức lao ra!
"Gâu gâu..."
Đây là một chú chó con màu đỏ như máu, bộ lông của nó tỏa ra một tầng ánh sáng kì dị nổi bật giữa luồng ma khí xám xịt, dường như ma khí xung quanh đều đang dần ngưng tụ lại.
Nhưng lại không xâm nhập vào trong thân thể của chú chó đó!
"Chó địa ngục?"
Diệp Bắc Minh sững người.
Thứ trước mặt anh vậy mà là một con chó địa ngục. So với chó địa ngục của bản thân thì nhỏ hơn một nửa.