Nếu như ở hoàng cung Thánh Hoàng Thành, các nàng tất nhiên không có cách nào làm được chuyện này, đi dụng thần thức quan tâm Thái Cổ. Nhưng ở đây dù sao cũng là hoàng cung Khôi Hoàng Thành, có trận pháp trợ giúp, các nàng làm được điểm này cũng không phải quá khó khăn.
Lúc này thần thức đảo qua, thứ các nàng nhìn thấy đầu tiên... Chính là chồng chất thư tình giống như núi nhỏ này.
Khi nhìn thấy được thư tình, trong nháy mắt, sóng thần thức của ba nàng lập tức trở nên mãnh liệt hơn một ít, rõ ràng dừng lại ở trên đống thư tình này. Ba người không hẹn, cùng lập tức thu hồi lại thần thức!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời biến đổi. Thần sắc Thánh Hoàng cũng thoáng động, sau đó lộ ra biểu tình quái dị liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Nhị đệ, ngươi mới nói tới chỗ nào?
Thánh Hoàng vội ho một tiếng, tiếp tục hỏi.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể còn có tâm tình nói khoác nữa. Hắn cười gượng trong vội vàng thu hồi những bức thư tình này, giả vờ trấn định ngồi ở chỗ đó, cùng Thánh Hoàng cười ha hả.
Sau một lúc lâu, Thánh Hoàng xác định con rùa đen nhỏ quả thực không có ở nơi này, cũng hiểu rõ lúc này Khôi Hoàng Triều có giai đoạn mẫn cảm. Mình ở lại lâu sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hai bên, vì vậy đứng dậy từ biệt.
Bạch Tiểu Thuần không yên lòng tiễn Thánh Hoàng rời đi. Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn hoàng cung một chút, không hiểu sao có cảm giác chột dạ.
- Có gì chứ? Không phải là thư tình sao? Trước đây ta lại không đồng ý!
Bạch Tiểu Thuần nói thầm nói mấy câu cho mình tăng thêm lòng can đảm. Thoáng lắc người một cái, hắn đã tiến vào mật thất. Hắn suy nghĩ chắc hẳn mình nên bế quan mấy ngày, trốn tránh đầu sóng ngọn gió.
Chỉ là dự định của Bạch Tiểu Thuần, không đợi đến ngày thứ hai, đã rơi vào khoảng không... Ban đêm cùng ngày hôm đó, ba nàng Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội, cho dù các nàng nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng ngày hôm nay ý kiến lại thống nhất, cùng nhau xuất hiện ở trong mật thất của Bạch Tiểu Thuần.
Đối mặt với ba nàng, Bạch Tiểu Thuần càng chột dạ. Nhất là Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch ưỡn bụng, bộ dạng giống như cười híp mắt đang nhìn mình, nhưng này trong mắt không có ý tốt, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần đau thương.
Về phần Hầu Tiểu Muội, nàng rõ ràng chính mình cũng không biết có mang thai hay không, hai tay lại đặt ở trên bụng của mình, híp mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần, ngày hôm nay Thánh Hoàng tới nơi này, là vì chuyện gì vậy?
Tống Quân Uyển là người đầu tiên mở miệng, giọng điệu ôn hòa, giống như một người đại tỷ tỷ vậy. Nếu không phải ánh mắt không tốt quá mức rõ ràng, nhất định sẽ càng hiền thục hơn.
- Cái này... đều do con rùa đen nhỏ. Gia hỏa này chạy mất. Các nàng biết con rùa đen nhỏ đi? Ta nói cho các nàng biết một chút về quá trình ta và con rùa đen nhỏ quen biết. Lại nói tiếp, nó và Quân Uyển nàng còn có chút nguồn gốc sâu xa.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, đang muốn kéo trọng tâm câu chuyện đi. Nhưng Chu Tử Mạch ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.
- Bạch Tiểu Thuần, không nên tránh nặng tìm nhẹ. Đến đây đi, nói thật đi, ngươi có đúng là rất hâm mộ Thần Toán Tử hay không?
- Hâm mộ hắn? Sao có thể như vậy!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần run run một cái, nhưng trên thần sắc lại nghiêm nghị chính khí, còn hoàn toàn không có một chút do dự nào.
- Ta tuyệt đối không hâm mộ hắn. Hắn hâm mộ ta mới đúng. Chỉ có điều nói tới Thần Toán Tử, hài tử này cũng thật đáng thương. Tử Mạch, nàng còn nhớ rõ trong bộ lạc đất Man Hoang không? Lúc đó khi ta đi, nàng không phải còn tiễn ra một đoạn đường sao? Ta...
Bạch Tiểu Thuần đang phải tiếp tục đề tài này. Nhưng Hầu Tiểu Muội ở bên cạnh, lúc này trợn mắt, hai tay chống nạnh, hình dáng này lộ ra bản tính cây ớt nhỏ trong nàng.
- Tiểu Thuần ca ca, ca ca bây giờ là Khôi Hoàng. Tuy rằng chúng ta hiện tại thái bình, nhưng ca ca không thể lười biếng. Ca ca phải tu luyện, trăm triệu lần không thể phân tâm.
- Ta...
Bạch Tiểu Thuần vừa muốn mở miệng, đã bị Tống Quân Uyển cắt ngang.
- Tiểu muội nói không sai. Tiểu Thuần à, trên người ngươi trách nhiệm lớn như vậy, chúng ta cũng không giúp được ngươi cái gì. Nhưng giúp đỡ ngươi chia sử một phần trọng trách, vẫn có thể làm được. Nào, lấy những thư tình trong túi của ngươi ra, giao chúng ta, chúng ta giúp ngươi bảo quản.
- Ta...
Bạch Tiểu Thuần nhất thời sốt ruột, đang muốn giải thích. Nhưng Chu Tử Mạch tính tình lớn nhất. Nàng trừng hai mắt, ưỡn bụng dứt khoát trực tiếp đi tới. Bạch Tiểu Thuần lại không dám giãy dụa, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều thư tình bên trong túi đựng đồ của mình... bị Chu Tử Mạch lấy sạch sẽ...
Lòng hắn đang rỉ máu. Hắn cảm thấy hít thở đều có phần khó khăn, giống như Chu Tử Mạch lấy đi không phải là thư tình, mà là vô số ái tình của hắn...
Cuối cùng ba nàng mang theo thư tình, hài lòng rời đi. Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần giống như đưa đám, đứng ở trong mật thất, giơ tay lên chộp về phía xa, nhưng lại chộp vào khoảng không.
- Thư tình của ta.
Cửa lớn của mật thất mở rộng. Ánh trăng tiến đến, rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần. Hắn đứng ngẩn người ở chỗ đó hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vẻ mặt lại không ngừng luyến tiếc.
- Sớm biết vậy, ta đã không đi trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy...
Bạch Tiểu Thuần rất phiền muộn, lại thở dài. Hắn vẫn cảm thấy một lão bà là tốt nhất. Hai người, phiền não lại bạo phát vô hạn. Nếu như ba bốn người... Hậu quả này đã khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng.
- Tiểu muội vốn rất tốt, hiện tại cũng bị các nàng làm hư.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần phiền não. Ban đầu hắn muốn tiếp tục ngồi tĩnh tọa. Nhưng cho đến hừng đông, hắn vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Trước kia mỗi lần cúi đầu nhìn thấy được túi đựng đồ, nghĩ đến những thư tình này bên trong, Bạch Tiểu Thuần đều rất đắc ý, hơn nữa quá nhiều lần lấy ra, đưa tới vô số hâm mộ.
Nhưng hôm nay thư tình đều không còn. Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Hắn dứt khoát thoáng một cái bay ra, đến nơi Công Tôn Uyển Nhi bế quan, đứng ở nơi đó. Hắn có thể cảm nhận được Công Tôn Uyển Nhi đang tĩnh tọa bên trong động phủ, có ý muốn đi vào. Nhưng hôm nay Công Tôn Uyển Nhi tu luyện cũng đến thời khắc mấu chốt, không tiện làm phiền.
Đứng ở nơi đó một lát, thần thức Bạch Tiểu Thuần tản ra, bao trùm toàn bộ Khôi Hoàng Thành. Hắn muốn tìm người trò chuyện. Hắn thấy được Trương Đại Bàn đang ngồi. Thấy được Hứa Bảo Tài đang cùng người cao giọng nói khoác, thấy được Thần Toán Tử thê thiếp thành đàn, trên mặt nở nụ cười...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1830: Vui quá hóa buồn (2)
Chương 1830: Vui quá hóa buồn (2)