Hắn còn thấy được Linh Khê lão tổ đang lặng lẽ nhìn lệnh bài thân phận của mỗi một đệ tử đã chết trong tay, thấy được Lý Thanh Hậu nhìn về phía xa, trong tay cầm là một chiếc khăn tay.
Hắn còn thấy được Thượng Quan Thiên Hữu. Hắn đã từng kinh diễm tuyệt luân, cho đến hiện tại không có tiếng tăm gì. Nhưng bóng dáng của hắn vẫn giống như một thanh kiếm. Lúc này hắn ngồi một mình ở trong nhà, uống rượu, trong miệng thỉnh thoảng thì thào tên của Chu Tâm Kỳ.
Một bóng người lại một bóng người quen thuộc, hiện lên ở trước mắt Bạch Tiểu Thuần. Hắn nhìn một chút, bỗng nhiên thần sắc thoáng động. Ở trong Khôi Hoàng Thành này, hắn nhận thấy được hai khí tức xa lạ lại quen thuộc.
- Là các nàng...
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc hồi lâu. Bóng dáng của hắn biến mất. Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở bên ngoài một chỗ phủ đệ trong thành. Phủ đệ này không lớn, là một lầu các hai tầng, nhưng lại xây dựng rất trang nhã. Nhất là trong viện có một cây hoa quế. Lúc này mùi hoa phả vào mặt. Bạch Tiểu Thuần đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu các, bị ngọn đèn chiếu rọi ra nổi lên một bóng người.
Giống như trong u minh có phát giác, hay là trong lúc vô ý nhìn thấy gì đó, cửa sổ tầng hai của lầu các, bị từ từ mở ra, lộ ra một gương mặt mỹ lệ động lòng người.
Sau khi chú ý thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở dưới tàng cây hoa quế, nữ tử này sửng sốt, trong mắt mang theo sự phức tạp. Nàng không có đi bái kiến, chỉ đứng ở nơi đó, lặng lẽ cùng Bạch Tiểu Thuần nhìn nhau.
- Trần Mạn Dao...
Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần khẽ mở miệng nói. Hắn phát hiện mình đối với những người mấy ngày nay tới Khôi Hoàng, đã có chút bỏ quên. Bởi vì tinh lực của hắn cùng lúc sử dụng ở trên phương diện kiềm chế lẫn nhau với Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng. Mặt khác lại là hài tử gần sinh ra, khiến cho hắn không còn có tinh lực đi quan tâm quá nhiều.
Cho nên đến hiện tại, hắn mới biết được Trần Mạn Dao chẳng biết từ lúc nào, đã đến Khôi Hoàng Thành. Trên thực tế nếu không phải trong lòng Bạch Tiểu Thuần phiền não mất mát, sợ rằng cũng sẽ giống như trước như vậy không cẩn thận dùng thần thức đảo qua mỗi người như vậy.
Đại Thiên Sư chắc là biết. Dù sao đây là đệ tử của hắn. Nhưng hắn không nói cho Bạch Tiểu Thuần biết. Ý tứ ẩn chứa bên trong, lúc này Bạch Tiểu Thuần đã hiểu.
Đại Thiên Sư rất lớn tuổi, đối với nhân sinh nhìn rõ ràng hơn so với Bạch Tiểu Thuần rất nhiều. Hắn làm vậy là không muốn Trần Mạn Dao rơi vào hiện tại trong hậu cung hỗn loạn của Khôi Hoàng...
Nghe được Bạch Tiểu Thuần kêu ra tên của mình, Trần Mạn Dao cúi đầu, trong mắt có chút mờ mịt, giống như đang chìm đắm ở trong hồi ức của mình. Hồi lâu sau, nàng than khẽ một tiếng, đứng ở bên cạnh cửa sổ hướng về phía Bạch Tiểu Thuần hạ thấp người cúi đầu.
- Dân nữ bái kiến Khôi Hoàng.
Một câu bái kiến, giống như thoáng cái kéo khoảng cách hai người ra rất xa. Một câu dân nữ, càng khiến cho khoảng cách vốn đã xa này, lại đào ra một khe nứt cực lớn.
Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ, Trần Mạn Dao cũng rơi vào sự trầm mặc. Rất lâu sau đó, Trần Mạn Dao nhẹ nhàng khép cửa, thổi tắt ngọn đèn, khiến cho lầu các tối tăm... lại không có âm thanh.
Dưới tàng cây hoa quế, trong lòng Bạch Tiểu Thuần hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Sau một lúc lâu, hắn than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi, biến mất không thấy bóng dáng. Khi lại xuất hiện sau đó, hắn đã ở trong phủ của Linh Lâm Vương.
Khí tức thứ hai xa lạ lại quen thuộc này, đến từ một nữ tử tên là Hứa San.
Nữ hài này năm đó giống như bạo long, đối với Bạch Tiểu Thuần lại si mê chủ động. Hiện tại tuy vẫn rạng rỡ, nhưng lại già nua hơn một ít. Bàng không biết Bạch Tiểu Thuần đến. Bạch Tiểu Thuần cũng không có đi nói, chỉ lặng lẽ nhìn một nén hương, sau đó xoay người rời đi.
Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên rất nhớ một người.
- Đỗ Lăng Phỉ...
Trong tiếng thì thào, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Khôi Hoàng Thành, bay ở trong trời đất này. Rất nhanh, hắn đã đi qua chỗ Tiên Vực của Khôi Hoàng Triều. Thần thức của hắn đều tản ra. Nhưng bất luận hắn tìm kiếm cẩn thận như thế nào, cũng không có tìm được Đỗ Lăng Phỉ.
Đây không phải là hắn lần đầu tiên tìm kiếm. Trên thực tế trước lúc này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhiều lần truy tìm. Tiên Vực của Vĩnh Hằng này tuy lớn, nhưng nhiều năm qua, Bạch Tiểu Thuần cũng gần như tìm hết tất cả. Nhưng bất luận hắn tìm kiếm thế nào, trước sau cũng không có tìm được Đỗ Lăng Phỉ.
Dựa theo cách nói của Thông Thiên Đạo Nhân, ngay cả hắn, cũng không có tìm được nữ nhi của mình.
Lại như vậy, một đêm trôi qua.
Khi bầu trời xa xăm hơi sáng lên. Trước lúc ánh mặt trời khuếch tán toàn bộ thiên địa, Bạch Tiểu Thuần đứng ở Khôi Hoàng Thành phía xa, nhìn thế giới. Hắn đột nhiên cảm giác được hình như ở một đêm này, mình lớn lên rất nhiều.
Hắn lặng lẽ nhìn đêm tối ở trong trời đất bị từ từ bị xua tan. Ở trong sự bình yên cùng an lành này, Bạch Tiểu Thuần thở hắt ra một hơi, sau đó hít một hơi thật sâu, thì thào nói nhỏ.
- Hi vọng tất cả vui sướng, có thể tồn tại vĩnh viễn...
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần rất khẽ, chỉ có chính hắn có thể nghe được. Hắn hiểu rõ, hiện tại tất cả nhìn như an bình, trên thực tế không phải vững chắc. Mặc dù không phải hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng cũng là lâu các trong không trung. Mình ở đây một khi xuất hiện biến cố, trong khoảnh khắc, tòa nhà sẽ sạt lở sập xuống.
Mà biến cố này, không phải sẽ không xuất hiện. Trên thực tế lúc này chỉ cần Tà Hoàng hoặc là Thánh Hoàng xuất thủ đối với Bạch Tiểu Thuần một lần nữa, bí mật Bạch Tiểu Thuần không còn ánh sáng Thái Cổ này, sẽ trong nháy mắt sẽ để lộ ra.
Một khi bị lộ ra, chờ đợi hắn, chính là đêm tối. Chờ đợi Khôi Hoàng Triều, cũng chính là đêm tối!
- Chỉ có thực sự trở thành Thái Cổ, mới tính là ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, hoàn toàn có tư cách cùng hai đại hoàng triều đối kháng!
Bạch Tiểu Thuần lặng im. Tâm tư phiền não cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. Hắn biết, mình không có thời gian đi ôm oán hận cái gì, cũng không có thời gian đi phiền não. Tất cả mọi thứ đều khiến cho hắn chỉ có thể đi làm một việc.
- Tu luyện!
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi ngẩng đầu, thân thể biến mất. Thời điểm xuất hiện, hắn đã trở lại trong mật thất hoàng cung. Sau khi ngồi xuống khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền. Lần này hắn rất nhanh lại chìm đắm ở trong tu hành.
Tu vi đến cảnh giới như Bạch Tiểu Thuần này, đã không phải đơn thuần là tu luyện, liền có thể nâng cao. Nhất là công pháp Tuyên Cổ Quyển của hắn hiện tại còn không có sáng tạo hoàn thành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1831: Con sinh ra!
Chương 1831: Con sinh ra!